Từ triết lý Cà chua Tomato…. Cà chua ngay thẳng và nguyên bản đến lạ kỳ. Quả cà chua chưa chín thì vỏ xanh, lòng xanh, đến khi chín thì vỏ đỏ và lòng cũng đỏ. Cà chua trong tiếng Anh là Tomato, có đảo xuôi đảo ngược thì Tomato cũng vẫn là Tomato, Cà chua vẫn là Cà chua. Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd. 5 quyển sách hay về cà chua kể câu chuyện thú vị, trình bày các công dụng tuyệt vời của cà chua, loại quả đầy bổ dưỡng, ngon lành và đáng yêu trong làng thực Tuốt Về Đồ Ăn Cà ChuaĐố bạn biết, cà chua là rau hay quả? Ngay cả các nhà thực vật học và các đầu bếp nổi tiếng cũng chưa phân định được rõ ràng đâu nhé! Chỉ biết rằng, cuối thế kỷ 15, cà chua đã đến với chúng ta từ châu Mỹ, đi cùng thuyền với nào khoai tây, đậu, bí, dứa và ngô; và ban đầu chẳng ai dám ăn mà chỉ dùng cà chua như một loại cây trang trí vườn…Nhưng chưa hết, cà chua còn rất nhiều chuyện thú vị khác… Cà chua có bao nhiêu màu sắc? Bao nhiêu hình dạng? Mùi vị chúng có giống nhau không? Chúng có ra hoa kết trái quanh năm không? Nếu không thì tại sao ngày nay bất kể lúc nào ta cũng có cà chua để ăn? Liệu điều này có gây hại gì cho Trái đất?Xê ri Biết tuốt về đồ ăn, với hình ảnh ngộ nghĩnh, màu sắc sinh động và những thông tin chính xác, rõ ràng,sẽ giải đáp giúp bạn mọi thắc mắc về cà chua, để không những giúp ăn ngon hơn, mà còn biết cách chăm sóc bản thân, bảo vệ môi trường quanh ta được tốt hơn!Những Người Bạn Ngộ Nghĩnh Cảm Ơn Bạn Cà ChuaCứu em với anh Cà Chua ơi!NHỮNG NGƯỜI BẠN NGỘ NGHĨNH – Bộ tranh truyện Ehon Nhật Bản dành cho các bé lứa tuổi mẫu giáo của tác giả AYA WATANABE. AYA WATANABE sinh năm 1978 tại tỉnh Saitama. Cô tốt nghiệp Trường Cao đẳng Mĩ thuật Musashino. Các tác phẩm của cô đều lấy rau củ quả làm nhân vật chính. Và dưới ngòi bút tài tình của mình, cô đã khiến tất cả hiện lên thật hài hước và sinh Triển Trí Não Sớm Cho Trẻ 0-2 Tuổi – Một, Hai, Ba, Bốn Quả Cà Chua Căng TrònBộ sách “Phát triển trí não sớm cho trẻ 0-2 tuổi” gồm có 5 cuốn, dành cho trẻ từ độ tuổi sơ sinh, được phát triển dựa trên những nghiên cứu về chức năng, đặc tính và sự phát triển của các thành phần não bộ trong giai đoạn này. Với ngôn từ đơn giản mà ngộ nghĩnh, bộ sách giúp trẻ phát triển kỹ năng ngôn ngữ, kích thích trí tưởng tượng, tư duy sáng tạo và thêm yêu thương, gắn bó với cha trong bộ sách này, cuốn Một, hai, ba, bốn quả cà chua căng tròn giúp trẻ được làm quen với số đếm từ một đến bốn và tìm hiểu quá trình phát triển của cây cà chua từ lúc gieo mầm, ra hoa, kết trái và quả Sách Khai Sáng Tri Thức Giúp Bé Thông Minh – Cà ChuaKhám phá thế giới xung quanh vừa giúp phát triển thể chất, trí tuệ vừa giúp trẻ hòa nhập vào môi trường thiên nhiên, môi trường xã hội một cách thuận lợi hơn. Sự tò mò của trẻ về thế giới xung quanh không có một giới hạn nào cả. Trẻ quan tâm đến mọi vật, mọi hoạt động xảy ra hàng ngày và thường xuyên đặt ra những câu hỏi “Tại sao? Ai? Cái gì?…Bộ sách Khai sáng trí thức giúp trẻ thông minh có nhiều tranh ảnh minh họa chân thực sinh động với nhiều chủ đề khác nhau, giúp trẻ hình thành tư duy và cảm quan ban đầu đối với cuộc sống. Những kiến thức trong sách cũng được trình bày ở dạng ngắn gọn, súc tích để trẻ có thể làm quen với việc phân tích, suy cà chua chín có tốt hơn cà chua sống? Giá trị dinh dưỡng của cà chua?… Hãy cùng lật mở trang sách và khám phá nhé!Kỹ Thuật Chọn Giống, Chăm Sóc Và Phòng Bệnh Cho Cây Cà ChuaNội dung sách gồm các phầnKỹ thuật thâm canh cây cà chuaCông dụng của quả cà chua Trang 1 của 4 trang 1 2 3 4 » Tên truyện Chuyện Tình Cà Chua. Tác giả Mực Mực Nhỏ. Thể loại Ngôn tình, Hồi Ức, Thanh Xuân Vườn Trường. Văn án​ Chuyện tình Cà Chua - đây cũng gần như được xem là nữ chính kể lại câu chuyện tình yêu thời thanh xuân vườn trường của mình. Và tất nhiên đây là câu chuyện dài, đi từ tâm trạng thiếu nữ mới biết yêu lần đầu đến dần dần trưởng thành hơn. Đủ mọi cung bậc cảm xúc Ngọt ngào, hồi hộp, hạnh phúc, thất vọng, buồn bực, ảo tưởng sức mạnh, đa nghi, mất niềm tin vào tình yêu.. của cô gái nhỏ nhắn nhút nhát. Cà Chua của chúng ta chỉ là một cô gái bình thường, mang tâm tình một thiếu nữ, lỡ xa chân yêu thầm Trứng Gà. Anh là một chàng trai trông khá được, nằm trong top 5 học sinh giỏi Toán toàn trường. Cô luôn xem anh là một "Ngôi Sao" mà bản thân cần cố gắng thay đổi để có thể lại gần anh hơn, nhìn anh rõ hơn. Cô tự ti về vẻ ngoài của mình, về sự nhút nhát của mình, nhưng vì anh cô sẽ cố gắng thay đổi. Từ ngày trúng tiếng sét ái tình với anh - "Trứng Gà", tuy chỉ là nhìn anh từ xa. À cũng có lẽ anh không biết đến sự tồn tại đến người con gái yêu anh - là cô. Nhưng những hành động, những cử chỉ vô tình thấy anh, bắt gặp anh lại làm tim cô xao xuyến đến lạ. Tình yêu trong cô cứ lớn dần lên theo từng ngày, từng ngày như một quả bom nổ chậm. Bắt đầu hình thành thói quen tìm kiếm anh trong sân trường, sân tập thể dục, đi vào lớp.. Bởi vậy người ta mới nói, yêu thầm khổ lắm mấy ai hiểu được. Cà Chua cận 3 độ, ngồi bàn đầu không đeo kính thì không thể nhìn thấy chữ. Giữa sân trường rộng lớn, chỉ cần là Trứng Gà thì liếc mắt cô cũng nhìn ra. Với cô, yêu "Trứng Gà" đó là một cảm giác mới mẻ, hạnh phúc - tình đầu non nớt, trong sáng. Vô tình va phải ánh mắt của anh, chợt thấy anh cười, chỉ cần trường tập trung thì không nhịn được lại kiếm chỗ lý tưởng ngắm anh.. chỉ cần bấy nhiêu thôi cũng đủ làm tim cô loạn nhịp cả ngày. Vừa muốn đấu tranh thổ lộ tình cảm của mình, lại lo sợ anh bất ngờ mà không chấp nhận. Nhưng bỏ qua anh thì lại không nỡ. Bạn có thích nấu ăn không? Khi sử dụng cà chua mà kết hợp với trứng gà thì sẽ cho ra những món ăn vô cùng ngon và dinh dưỡng.. Vậy liệu Cà Chua và Trứng gà, họ có thể đến được với nhau đến cuối cùng hay không? Hay như "Tình đầu chỉ đẹp khi còn dang dở"? Cùng nhau xem lại hồi ức của cô ấy nhé. Chỉnh sửa cuối 3 Tháng năm 2020 Nhật kí Cà Chua một.. Ngày xưa, xưa kia, trong một buổi chiều sau cơn mưa nhỏ đầu tháng bảy, không khí trong lành, nhìn mọi vật như được khoác mình trong lớp áo mới tươi đẹp, nhảy nhót ngoài hiên nhà ấy vậy mà Cà Chua lại rất buồn lòng. Vì sao ư? Bởi vì Cà Chua đang thất tình. Vào một ngày nọ, vô tình Cà Chua bắt gặp một nụ cười tỏa nắng khi vừa đánh xong quả bóng vào rổ của anh chàng Trứng Gà đã khiến trái tim bé bỏng của cô đập liên hồi. Từng giọt mồ hôi lăn tăn trên làn má láng mịn, gương mặt đỏ đỏ hồng hồng vì chơi thể thao. Với đầu tóc được cắt gọn gàng, mái tóc được cắt xéo ngắn nửa trán thấm đượm mồ hôi. Cảnh tượng đó làm lòng Cà Chua như bị đốn ngã, tim đập liên hồi như mới chạy nhanh cự ly 500m vậy. Rồi xong, vậy là cảm nắng người ta rồi. Bao nhiêu năm không màng tình yêu nam nữ, mới hôm qua còn lên tiếng cười nhạo bọn yêu đương sớm, không lo học hành. Chắc là nghiệp quật rồi. Và chuyện gì đến thì nó cũng sẽ đến, cái gì nên diễn ra thì nó cũng phải diễn ra. Cả gần một năm rưỡi học cấp ba chưa ấn tượng với bất kì ai. Còn giờ chỉ cần đến trường kiểu gì cũng sẽ nhìn thấy cậu ấy. Không thấy lại thấy bản thân bất ổn, kiểu gì cũng sẽ lãng vãng đi ngang qua lại lớp cậu ấy. Mà Cà Chua cũng có lòng tự trọng của con gái lắm nhé. Người ta nói gì nhỉ "Nếu bạn thích bạn sẽ tìm cách, nếu không thích bạn sẽ tìm lý do". Vậy nên đừng ngạc nhiên khi cả một buổi học Cà Chua có thể lượn ngang lớp Trứng Gà đến hai, ba lần. Tình yêu ngày một chớm nở, Cà Chua luôn âm thầm dõi theo Trứng Gà, có thể là ngắm nhìn cậu ấy chơi thể thao. Có thể là cảnh Trứng Gà đùa vui với các bạn nam trước hành lang lớp, cũng có thể là cảnh cả nhóm con trai ngồi vây xung quanh nghe cậu ấy đàn guitar và hát. Bạn có thể tưởng tượng khung cảnh sẽ là, có một cô bé mặc đồng phục trường ngồi trên thành hàng lang đeo tai phone, lâu lâu lại ngâm nga theo một điệu nhạc. Cạnh cô là cô bạn thân đang đứng cầm điện thoại chơi game. Gần đấy thì có một nhóm con trai, gái ngồi đàn hát nghêu ngao chờ trống vào lớp. Nhưng mà chắc bạn không biết, chỗ ngồi của cô bé ấy vừa vặn có thể thấy rõ mọi hành động của cậu. Chắc không có ai biết, điện thoại của cô ấy chưa hề được mở. Và có lẽ chả ai biết khoảng cách của Cà Chua và Trứng Gà lúc này sẽ luôn được duy trì gần bằng mười bước chân. Người trao một nụ cười, ta mất một đời để quên. Ngày ngày Cà Chua đều nhớ đến nụ cười ấy, nhớ đến da diết, làm gì cũng nghĩ đến Trứng Gà. Kiểu tâm trạng lúc này của cô chính là ám ảnh – giai đoạn đầu của đơn phương. Vừa nôn nao, vừa háo hức gặp, lại sợ không cẩn thận gặp mặt. Sợ không biết nên nói gì mới có thể ghi ấn tượng tốt với crush. Bắt đầu theo dõi những fanpage "Cua trai, Hội Crush, Tình yêu phải biết nắm bắt, Bloger vẩn vơ, Yêu Thầm..". Bắt đầu đọc linh tinh, suy nghĩ nhiều và nhớ anh. Điều đầu tiên khi mở mắt ra phải làm chính là nghĩ đến anh Không biết giờ anh Trứng Gà đã thức dậy chưa nhỉ? Anh đã ăn sáng chưa, anh đang làm gì nhỉ.. Đã bắt đầu chuẩn bị đi học chưa, hay đã dậy lâu đi chạy thể dục rồi, hay là giờ vẫn còn nằm dán trên giường? Rồi từ từ, tốc độ yêu thích nhung nhớ lại ngày một tăng, đến mức một ngày không gặp được là trong người liền bứt rứt, buồn bực. Mở mắt ra cũng nhớ, nhắm mắt lại cũng nhớ. Bắt đầu mong muốn được nhiều hơn một chút, mong cậu ấy có thể nhìn thấy mình một chút, đi ngang qua cũng được. Cười vu vơ một cái cũng tốt, mỗi ngày đi học để thấy anh, cảm giác cũng không tệ nhỉ. Thầm mong chữ duyên phận, mong sao cho hai người vô tình gặp nhau càng nhiều.. mong cho bà nguyệt se tơ kết chỉ cho Cà Chua và Trứng Gà. Nhưng trớ trêu thay, hết lần này đến lần khác Trứng Gà đều rất lạnh lùng không quan tâm đến Cà Chua. À đúng hơn là chắc cậu ấy còn không biết đến sự tồn tại của Cà Chua nhỉ. Cà Chua đôi lần đều rất thất vọng, rất nhụt chí, rất muốn buông bỏ tình cảm này. Không muốn mình cứ tiếp tục ngu ngơ thích cậu, không muốn ngày tối chỉ có thể nghĩ đến cậu. Càng không muốn cậu thấy tớ phiền, cậu chán ghét tớ. Trang fanpage Crush có một câu khá hay rằng "Trong chuyện tình cảm, cậu thích tớ, tớ cũng thích cậu, đó là hạnh phúc. Nhưng nếu cậu không thích tớ mà tớ thích cậu, đó là phiền phức." Có lẽ chúng ta đang trong loại trạng thái này nhỉ.. Nhưng cứ mỗi lần nhìn quyển sổ tay trên tủ đầu giường, nhìn những hình ảnh Trứng Gà chơi bóng chuyền, những tấm ảnh cậu vui đùa cùng bạn bè mà bản thân đã lén chụp được thì lại không thể chấm dứt nổi. Cà Chua lại yếu đuối rồi Last edited by a moderator 27 Tháng ba 2020 Nhật kí Cà Chua hai.. Yêu đơn phương chính là cái cảm giác mình thích, cực kì thích một người nào đó mà chỉ có bản thân và trái tim biết. Có chút tủi thân, có chút đau lòng, có chút nhớ nhung, một chút hạnh phúc và kèm theo đó là một chút ghen tuông. Tất cả như hòa quyện lại, tựa sâu thẳm như con thú bị nhốt trong lồng, điền cuồng gào thét chờ ngày vùng dậy.. Lật lật quyển sổ nhật kí nhỏ để trên góc kệ tủ - Ngày 12 tháng 01, đi cổ vũ cho Trứng Gà thi bóng rổ giao lưu với trường bạn – *hình ảnh* Thật đẹp trai, thật soái. Mình còn quen được Susu – một bạn học 10B6, bạn ấy cực kì dễ thương, rất vui tính lại sống rất lạc quan tích cực. Trứng Gà có phải cũng thích dạng người giống như vậy không? - Ngày 14 tháng 02, Valentine cố ý đi học sớm, may quá các bạn chưa lên, đặt hộp quà nhỏ bỏ một chiếc móc khóa xinh xinh vào hộc bàn Trứng Gà rồi lượn ra căn teen trường giả vờ đi học sớm ăn sáng – Chắc không ai biết đâu. Không biết cậu ấy sẽ dùng hay vứt đi nhỉ? - Ngày 23 tháng 03, sinh nhật Trứng Gà, lần này may quá có thể đường đường chính chính tặng quà rồi vì cậu ấy có tổ chức. Lượn lờ chọn quà cả một buổi chiều, còn chọn trước cả nửa tháng mới được một cái đồng hồ vừa ý. Giờ hay rồi, bạn bè toàn đi tiền, mình là người duy nhất tặng quà. Ôi, ngượng chết mất. Thật may cậu ấy đeo rồi *hình ảnh*, quả nhiên rất hợp với cậu ấy. - Ngày 07 tháng 04, Trứng Gà bị trật chân khi chơi bóng rổ – rất đau đi, thật muốn chạy nhanh tới xem thế nào.. nhưng mình lại không có tư cách quan tâm, lại chả giúp gì được. Thật đau lòng, không biết đến khi nào mới bớt nữa, haizz.. - Ngày 13 tháng 04, chân Trứng Gà có vẻ hết đau rồi nhỉ, may quá không nặng lắm.. anh ấy lại chơi bóng rổ rồi.. cứng đầu chết đi được. Mà cũng đúng thôi, có lẽ nếu không phải vậy mình sẽ không thích cậu ấy. Trứng Gà từng nói "Còn trẻ nên vận động nhiều một chút, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn." Có lẽ vậy nên hoạt động nào, chỉ cần là thể lực cậu ấy đều đứng nhất. Đáng tiếc cuộc thi chạy 100m mình chỉ là người về 2.. - Ngày 28 tháng 04, ngày mai được đi cắm trại với lớp 3 ngày 2 đêm, năm nay tổ chức ngoài biển, thật háo hức, vui thích. Có thể ở cạnh cậu ấy suốt rồi, căng thẳng nhỉ.. Chắc tối nay khó ngủ đây. Aaaaaaa.. Thật kích động. Không được phải lựa chọn những bộ đồ thật xinh đẹp nào.. *Mặc dù trước đó đã dành ra 2 buổi chỉ để thu xếp đồ, vật dụng để đi chơi*. Đầu tiên có thể là một chiếc áo croptop màu trắng ôm kết hợp với quần đùi màu đen và áo sơ mi sọc ca rô đen đỏ. Xong đi biển thì sẽ có một cái đầm Maxi đen hai dây và khoác áo voan mỏng đen dài bên ngoài, một bộ đồ ngủ, một cái chân váy xanh dương sọc ca rô kết hợp với áo thun trắng. Ngày mai khởi hành Cà Chua sẽ mặc một áo thun trắng sọc ca rô đen kết hợp với quần jean đen và áo khoác hồng mang đôi sneaker trắng yêu thích của mình và một cái nón kết đen nữa là xong. Ừm một ít nội y bên trong, rồi xếp đồ bỏ vào ba lô thôi.. bỏ đồ vào, 1 tuýt kem chống nắng, 2 cây son màu đỏ cam và hồng san hô, một cây son dưỡng, một chai nước hoa, xạc dự phòng, tai nghe, dây xạc, bút, giấy notes, thẻ học sinh, khăn giấy, cuốn sách "Yêu một người khó lắm", một cái túi nhỏ. Oke lá la.. Hơi bị nặng nặng rồi ý. Woa đủ hết chưa nhỉ.. ừm để xem.. hì hì nhật kí nữa nhỉ.. tất nhiên là không thể thiếu mày được. Thẻ nhớ đã được thay mới, 16GB tha hồ chụp choẹt. Thật nôn nao làm sao, hẹn báo thức 6 00 am, bật bài "Giả vờ nhưng em yêu anh" của Miu Lê, ngâm nga rồi đi ăn tối. Còn 12 tiếng 47 phút 36 giây nữa mới có thể gặp anh, mau tới sáng mai nào.. 10 tiếng 32 phút 07 giây.. thời gian trôi qua thật chậm. 9 tiếng 28 phút 56 giây.. aaaaa lâu đến sáng thế nhỉ. 8 tiếng 3 phút 17 giây.. sao lại có cảm giác mình không có tiền đồ gì hết vậy nhỉ. Haizz không được, phải sang chảnh lên, đi chơi thôi mà, căng thẳng cái gì, lo lắng cái gì, bình tĩnh, phải bình tĩnh. Là vì trước giờ chưa bao giờ được đi biển mà lại không có người lớn theo nên mình mới háo hức, vui vẻ, hạnh phúc và lo lắng thôi nhé. Không phải tại cậu đâu, ngủ sớm, mai có thể xinh đẹp, đáng yêu để gặp cậu ấy rồi. Hí hí đắp miếng mặt nạ rồi đi ngủ thôi. 5 38 AM, Cà Chua giật mình tỉnh giấc.. *nhìn nhầm thành 6 38 AM* aaaaa trễ rồi.. Lo vệ sinh cá nhân, tắm táp thơm tho, gội đầu, vừa lau tóc ướt vừa bước lên phòng.. hửm sao giờ điện thoại lại reo.. Thật là giờ mới 6 05 AM, ngồi sấy tóc và nghịch điện thoại. Hihi Trứng Gà cập nhật trạng thái mới kìa *Sao lại háo hức đến nỗi giờ đã dậy rồi nhỉ, trong khi báo thức lại là 6 00 ❤ - 30 phút trước* Trứng Gà cũng dậy sớm hơn báo thức giống mình.. Thật là trùng hợp.. aaaa vui quá cái đó có được xem là tâm linh tương thông không nhỉ.. bật bài nhạc "Làm người yêu em nhé" lá la và mang ba lô xuống nhà, phụ mẹ nấu sáng thôi.. Last edited by a moderator 27 Tháng ba 2020 Nhật kí Cà Chua ba.. Đến trường, Trứng Gà đang đứng trước cửa lớp nói chuyện với bạn kìa.. Cà Chua phải đi ngang qua lớp Trứng Gà mới đến được lớp Cà Chua bước chân nhỏ qua.. Thịch Thịch Thịch.. thật gần.. chỉ cách nhau có một gang tay. Bình tĩnh, phải tỏ ra như không có gì hết.. *A - bị đụng trúng* - Xin lỗi, cậu không sao chứ? Trứng Gà nói - À.. ừm.. tớ không sao, không sao. * Sao lại có người có giọng nói ngọt đến thế chứ, còn cười nữa.. không được rồi, bỏ chạy* - Haha.. Trứng Gà ơi là Trứng Gà, nam thần ha, nằm trong top 5 nam thần của trường là cái khỉ gì chứ, còn không phải là làm bạn nữ khả ái của chúng ta sợ chạy mất dép rồi sao. Haha.. Không có tiền đồ gì hết, hèn chi vẫn ế. Haha.. Trứng Gà cười với mình kìa.. tim lại điên cuồng đập rồi, tưởng chừng nổ tung luôn rồi đó, không thể chịu nổi mà. Thật may định lực của mình còn tốt, không sổ sàng lúc ý. Haizz chả bù cho lần đầu tiên gặp. Mình nhớ lúc đó mình đang đọc sách ở ghế đá thì có một trái bóng rổ lăn đến chân làm mình giật nảy người mà nhảy luôn lên ghế. Bị cả nhóm chơi bóng chuyền cười trêu, ấn tượng nhất vẫn là nụ cười tỏa nắng của cậu. Xong cậu nói "Chuyền giúp tớ trái bóng rổ với!", mình nhặt trái bóng rổ lên, lần đầu tiên cầm.. ôi sao nó nặng thế nhỉ.. ráng ném hết sức đi. Kết quả thì hay rồi, tính quảng đường ném và quãng đường lăn bị lệch hướng thì bỏ đi, điều đáng nói là lực không đủ nên cộng lại chắc chỉ được 1 nửa quảng đường.. Nhục, quá nhục, bình thường tay mình cũng đâu yếu, sao lại có cảm giác liễu yếu đào tơ vậy nè.. huhu. Dây Tây còn cười nhạo mình nữa chứ, nhìn vậy là có thể biết lúc ấy bản thân có bao nhiêu mất mặt. Trứng Gà thấy mình ném liền chạy theo hướng đó bắt lấy, còn cười và cảm ơn mình nữa. Huhu vấn đề là vẫn không hết nhục. Người ta gặp nhau, cảnh tượng như phim ngôn tình vậy đó, sao lúc mình thật xinh đẹp, dễ thương lại không gặp, mà cái lúc mình như bị chạm mạch ý thì cậu ấy lại nhìn thấy. Hình tượng ngọc nữ của mình, xong rồi, xong rồi. Lần gặp thứ hai là lúc Cà Chua và Dâu Tây đang trực nhật, Dâu Tây đi giặt khăn lau bảng, Cà Chua quét lớp, nhạc thì mở lớn, đúng đoạn cao trào của bài "Trouble Maker", cứ tưởng chỉ còn mỗi mình thế là feel theo nhạc. Mắt thì nhắm, tưởng tượng bản thân là vũ công chuyên nghiệp nhảy múa loạn xạ, rồi hát theo. - Ha.. Khụ.. Xin lỗi mình không quấy ngang chứ? *mở mắt ra, nhìn chằm chằm, nhắm mắt lại, mở ra lần nữa* Đủ mất mặt lần 2. Bị bắt gặp thì thôi đi, đằng này tại sao cứ lại là cậu ấy. Ông trời ơi, ông có cho con đường lui không vậy? - Trực nhật lớp mà cũng có thể vui vậy sao? * Combo cười nhẹ kèm theo*. Không phải cậu đẹp trai giỏi giang không là được đâu. Chưa hết, còn một lần, mình có hẹn với Liên đội trưởng trường nộp bài thu hoạch của lớp mà lại quên bén mất. Thế là co cẳng lên chạy, nộp xong lại nhớ cặp sách, tiền, điện thoại.. quên ở trên lớp, thế là co cẳng lên chạy lần 2. Trời mưa, chân ướt nhẹp, lại mang dép xốp.. và rồi chuyện gì nên xảy ra cũng xảy ra. Vụt.. Người ướt mem, dép đứt lại còn bị trượt chân.. may là chống tay nên chỉ bị dơ tay và một bên quần. Quá thảm, cho chừa tội hậu đậu. - Cậu không sao chứ? * Trứng Gà đỡ mình dậy* Làm gì mà chạy nhanh dữ vậy, ma đuổi à? Lần thứ 3, quá tam ba bận, trêu ngươi nhau à. Sao không thể là ai khác? Không phải mọi người giờ này đều về cả rồi sao? Chắc là do thấy mình ngơ ra không trả lời, cậu ấy tưởng Cà Chua còn đang sợ hãi. Vậy nên cậu ấy không ngừng an ủi. - Không sao, không sao rồi. *Xoa xoa đầu Cà Chua, khoác cái áo khoác lên cho Cà Chua, đỡ Cà Chua dậy* Mình dẫn cậu về lớp. Lúc này có phải "im lặng là vàng" không. Ừ nên im lặng đi theo, lên lớp rồi trả lại cái áo khoác cho cậu ấy, cảm ơn là xong. Huhu thật sự mất mặt, có thể gặp cậu ấy trong tình huống bình thường một chút không? Hình tượng tạo dựng của mình còn mảnh nào không vậy? Chắc cậu ấy sẽ không nhớ gì về chuyện này đâu, dù sao mình cũng là một người bình thường gặp chuyện cậu ấy vươn tay ra giúp đỡ thôi mà. Cậu ấy với ai cũng tốt, chính là như vậy. Phải giữ lại chút liêm sỉ cho bản thân, bình tĩnh tim nhé, đã mất mặt lắm rồi, đừng làm chuyện gì nông nổi hơn nhé. Ba lần, ba lần mất mặt là được rồi. Bình tĩnh, bình tĩnh, dịu dàng. - Sao mặt cậu đỏ vậy? Sốt rồi? - Hả? Ực.. khoảng cách này quá mờ ám rồi.. Thịch thịch thịch.. rồi xong phim. Haizz - Mặt cậu còn đỏ hơn hồi nảy rồi? Không sao chứ? *Trứng Gà lo lắng lấy tay sờ trán Cà Chua* - Nóng như vậy? Sao đến bản thân cũng không biết lo vậy? - Không sao, không sao. *Kéo áo khoác xuống* Trả cậu, cảm ơn nhé. * Vụt chạy* *Rùng mình* Ôi, nghĩ lại đã muốn đập đầu vào tường. Thật muốn quên.. Chỉnh sửa cuối 22 Tháng mười một 2019 Nhật kí Cà Chua bốn.. Càng ngày càng thích Trứng Gà rồi phải làm sao đây. Đơn phương một người thì chỉ cần một cử động nhỏ của người đó cũng khiến cảm xúc của bạn thay đổi liên tục.. 7 00 AM, cả sân trường tập trung đông đủ, mỗi lớp đều xếp thành một hàng dài để nghe về nội quy cắm trại, các hình thức và thời gian để có thể bám sát theo kế hoạch. Lớp Cà Chua sếp hàng bên cạnh lớp Trứng Gà.. Cậu ấy ở dưới chót rồi làm sao đây, cao thế làm gì chứ.. mình sao lại thấp thế chứ.. Thôi đành lẻn xuống vậy chắc không ai để ý đâu. Nghĩ là làm Cà Chua liền kéo tay cô bạn thân là Khoai Tây xuống dưới cùng, từ góc độ này có thể nhìn thấy rõ rồi. Woa thật đẹp trai, 360 độ đều đẹp, quả nhiên yêu rồi thì người tình liền hóa tây thi hí hí. Anh ấy mặc quần jean đen kìa, áo thun trắng kết hợp với áo khoác jean đen, một đôi sneaker trắng, soái ca quá đi, tim lại không nhịn được mà đập nhanh nữa rồi. Khoan đã, mình mặc áo thun trắng sọc ca rô đen kết hợp với quần jean đen và áo khoác hồng mang đôi sneaker trắng.. Phù phù.. là tâm linh tương thông à.. giống đồ đôi lắm ý.. Ôi đầu óc lại không nhịn được nghĩ lung tung rồi, bản thân lại không nhịn được biên soạn ra bảy bảy bốn mươi chín kiểu lãng mạn.. trùng hợp cũng có thể giết người đó. Lôi điện thoại ra, Cà Chua nhanh tay chụp lén vài tấm hình của Trứng Gà, ôi góc nghiên thần thánh, sao có thể đẹp thế nhỉ. Nhìn gương mặt này, con trai mà sao da đẹp thế nhỉ, mình phải tốn cả mớ mặt nạ đó. Sao càng nhìn lại càng thấy đẹp trai nhỉ? Mình thích đến điên rồi ư? Thôi kệ, từ góc này có thể tranh thủ chụp thêm nhiều ảnh nữa mới được, chụp được nhiều trạng thái cảm xúc càng tốt.. cũng may mình đã bỏ thêm thẻ nhớ 16 GB, hí hí tự thấy bản thân thật thông minh.. Sau đó sâu chuỗi các hình ảnh của cậu ấy lại làm thành một bộ sưu tập dành riêng cho Trứng Gà. Aaaaaa thật thích – nội tâm của Cà Chua lại bắt đầu gào thét hỗn loạn.. - Cẩn thận! Cà Chua cậu chụp gì thế? *Dâu Tây hỏi* - À đâu có gì, mình đang thử camera ổn không ý mà. Cảm ơn. - Thầy ơi có hai bạn nấm lùn chui xuống phía dưới này thầy ơi! - Hai em kia, chui xuống đó là gì tính trốn à. Thầy hiệu trưởng dặn dò là muốn tốt cho các em, muốn các em có chuyến đi vui vẻ an toàn nên mới bỏ tâm huyết đứng trên bục dặn dò, còn các em tụm ba tụm bảy nói chuyện. Có cái xếp hàng cũng không xong nữa. Không phải bọn em là học sinh cấp 2 đâu mà muốn làm gì làm làm. - Tụi em xin lỗi thầy, tụi em lên giờ ạ. Xin lỗi thầy ạ. Grừ.. bị phát hiện rồi, Hành Tây thật đáng ghét sao phải nói chứ, mình đứng dưới cũng có ảnh hưởng gì cậu ta đâu.. hừ hừ. Thế là bị lôi lên gần đầu đứng, hic hic chỉ muốn đứng gần với Trứng Gà thôi mà cũng khó nữa. Thật là, cao thêm chút nữa là tốt rồi, hừ cái tội hồi bé lười vận động, riết không bỏ. Mình 1m58, Trứng Gà 1m75, cậu ấy đang tuổi lớn chắc cao lên cũng khoảng trên 1m8. Chiều cao lệch quá không được rồi phải về bồi bổ vận động lên mới được. Phải đi tập bơi, tập bật xà nữa. Đúng vậy, sau đợt cắm trại này phải cố gắng rèn luyện thân thể. Cũng may đã chụp được vài bức hình an ủi tâm hồn bé nhỏ.. Thôi đành chụm lại nói chuyện linh tinh với Khoai Tây và các bạn khác để quên đi nổi buồn. Cà Rốt nói - Yêu đơn phương không dễ gì, nhưng thực sự cũng muốn thanh xuân được cờ rớt một ai đó. Cảm giác đó chắc thích lắm, nhìn mấy bộ phim lãng mạn chết đi được. - Thích yêu đơn phương lắm sao? *Cà Chua không nhịn được hỏi*. Khoai Tây liền nói - Yêu đơn phương giống tự mình đa tình vậy đó, chính là cảm giác mong anh biết em thích anh, lại không mong anh biết em thích anh. Rối rắm, tự mình suy nghĩ, tự mình tưởng tượng, tự mình để ý, tự vui rồi tự buồn. Nhưng đoạn tình cảm này cũng rất hay, âm thầm quan tâm, âm thầm dõi theo.. chỉ là không có tư cách quan tâm, lo lắng trực tiếp thôi. - Cậu nói như cậu yêu đơn phương rồi ý. *Cà Chua nói, mọi người đều không hẹn đồng loạt tỏ ảnh mắt khinh thường Khoai Tây* Thịch Thịch Thịch.. Trứng Gà sao lại ở chếch sau lưng mình chứ.. quá hại tim rồi. Phải tỏ ra bình tĩnh, ngoan không có gì hết, không có gì hết.. chỉ là đứng sau lưng thôi mà, nhất định phải bình tĩnh.. Cũng may là không ai biết, cũng may mình không có lỡ miệng nói gì bậy bạ. Phù phù.. Mà sao cậu ấy ở tuốt dưới lại chạy lên đây nhỉ? Chắc nói chuyện với bạn, thôi kệ.. thật thích. Gill, jenykhuong và kimnana thích bài này. Chỉnh sửa cuối 22 Tháng mười một 2019 Nhật kí Cà Chua năm.. Hành trình đi chơi cùng Crush bắt đầu. Go go. - Kết thúc, các em mau chóng di chuyển ra xe. Chúc tất cả các em có một chuyến cắm trại vui vẻ và đầy đáng nhớ nhé. Nhớ phải cẩn thận, phải biết bảo vệ bản thân. Goodluck. Ơ ơ.. xong rồi, xong rồi sao? - Đi thôi. - Ơ. Nãy giờ nghe gì không? - Nghe chi mấy cái đó, cái gì quan trọng lớp trưởng nói, không thì group lớp ý, lên hỏi. Đi thôi. À để chuông điện thoại đi, có gì mọi người liên lạc cho tiện. Khoai Tây kéo tay Cà Chua đi ra xe rồi lại tung tăng với người yêu, đứng bơ vơ rồi.. haizz tý nữa lại phải hỏi lại lớp trưởng thôi. Lôi balo đi theo lớp ra xe, bắt đầu hành trình đi chơi với cờ rút nào.. Vừa đi theo lớp Cà Chua vừa miên man suy nghĩ không biết có thể đụng mặt Trứng Gà được nhiều lần không nhỉ. Không biết cậu ấy có chú ý tới mình được chút nào không. Dâu Tây thì bỏ mặc mình tung ta tung tăng với Cà rốt rồi. Ây chân ngắn còn nghĩ lung tung giờ thì hay rồi lớp chỉ còn hai cái ghế trống ở bên phía lớp mình, lại kế lớp người ta nữa chứ. Con nhỏ Khoai Tây đáng ghét có bồ là quên bạn, không nói không rằng liền chạy sang lớp anh ta. Thật đáng thương mà, đành ngồi một mình rồi, cắm tai phone nghe nhạc thôi, một mình cũng không sao. Chaiyo. Mà nghe bảo lần này đi biển Nha Trang, chắc tầm 3 tiếng vừa hay có thể chợp mắt bù lúc tối thức đến gần 2 00 am. Ừm quyết định vậy đi. Hừ Khoai Tây điện thoại sang cười nham nhở xin lỗi. Hừm hừm.. thật tức giận. Sau đó cô ấy mắt mở to hết cỡ, lắp ba lắp bắp nói với Cà Chua. - Quay, quay.. phía sau.. *Tay chỉ chỉ* - Gì mà như thấy ma vậy? Phía sau? *Quay lại, rùng mình, quay lên, ực – nuốt khan, bình tĩnh, phù* - Mình không nhìn lầm đúng không? - Yên tâm cậu không nhìn lầm, là hot boy lớp bên đó, tớ thật muốn quay lại 10 phút trước, tớ sẽ không đổi xe đâu huhu. Nam thần của lòng tớ. - Mắt cũng hiện lên hình trái tim luôn rồi, vậy mà người yêu cậu không đánh chét cậu cũng lạ thật đấy. Hừ. *Cúp máy* "Khoai Tây chỉ là thần tượng Trứng Gà thôi" Ôi lại có thể là Trứng Gà, hại tim quá, duyên phận trêu ngươi vậy à. Mắt cận đáng chết, không chú ý đáng giận, thì ra là lớp mình kết hợp với lớp cậu ấy, vậy mà tại sao không để ý chứ.. cái tội mê trai, nhiều chuyện. Giờ thì hay rồi, ngồi ghế trước, ghế sau.. vậy phải làm sao đây, thật muốn bức đến chết sao. Ôi thật là, mà chắc cậu ấy chả biết mình đâu nhỉ, mà không biết mình soắn suýt không phải là chột dạ sao? Phải bình tĩnh, sang chảnh, lạnh lùng lên nào. Woa gương mặt nghiêng đang nhắm mắt đeo tai nghe thật đẹp mà.. thật muốn lưu giữ lại khoảnh khắc này. Tay nhanh hơn não *Kịch, quay lên* Cảm giác chụp hình người ta mà quên tắt âm giờ thì thấu cái cảm giác ấy rồi. Ôi má ơi có cái lỗ nào không, muốn chui xuống quá. Mặc niệm ba giây. - Gì vậy? *Trứng Gà hỏi* - Hình như có đứa chụp lén mày, mà tao chả để ý, nhưng có vẻ là đằng trước ý. Nghe âm thanh phát ra từ phía trên, chắc lớp bên cạnh rồi. Mà thằng Dưa Hấu đâu nhỉ, đi vệ sinh gì mà mười lăm phút rồi còn chưa thấy đâu. - Nó kìa. Ôi cậu ấy có thấy mình nhìn cậu ấy không nhỉ, mình bị lộ chưa ta? Thật là một ngày hại tim quá mà. Cũng may không có tiền xử bệnh tim.. Chỗ bên cạnh lún xuống, là Dưa Hấu lớp cậu ấy.. cậu ta cười hihi thay lời chào, rồi bảo - Mình thấy có ghế trống có thể ngồi đây không? *vừa nói vừa ngồi* - À được. *nụ cười gượng tiêu chuẩn* "Ngồi cũng ngồi rồi, mà vấn đề là mình có thể từ chối sao?" Dưa Hấu quay xuống chọc ghẹo, đùa giỡn với Trứng Gà và Dưa Gan. Haizz, kệ cậu ấy, đeo tai phone rồi ngủ thôi ngủ thôi, phải ngủ mới có sức chống chọi lại được vẻ đẹp của cờ rớt nếu không là không xong mất.. Bụp.. *hít sâu*.. Haizz Dưa Hấu chắc tối qua cũng thức khuya nên nay mới ngủ ngon thế, đến mức ngã đầu vào vai mình cũng không tỉnh. Cơ mà phải sao đây, tình huống này hơi ngại nhỉ? Bỗng tay một người đỡ lấy đầu của Dưa Hấu nhấc khỏi vai mình *quay xuống* – là Trứng Gà. * * * - Cậu ngủ đi, còn hơn hai tiếng nữa mới tới, tựa vào áo tớ ngủ cho thoải mái này, dù sao tớ cũng không mặc mà cậu tựa vào kính xe sẽ rất đau. - À cảm ơn cậu. Thịch Thịch Thịch.. tim lại đập không theo quy luật rồi.. Mùi xà phòng còn vươn trên áo khoác cậu ấy.. lại có cảm giác được dựa vào người yêu ngủ mà đỏ mặt là sao đây ta.. Ôi má mình đỏ lên rồi này, vì một cái áo mà cũng có thể đỏ mặt? Cà Chua ơi là Cà Chua.. mất mặt quá. Mà nghĩ cũng lạ tại sao trên người cậu ấy lúc nào cũng có mùi xà phòng giặc đồ mà kiểu giặc không sạch nhỉ, những lại không gay mũi, không khó chịu. Lại thích thích ngửi mùi hương đó nữa, mặc dù mình đã rất cố gắng giặc dối để có cảm giác giặc còn mùi xà phòng nhưng không thể nào cho ra cái mùi ấy trên đồ được. Mình biết Trứng Gà chỉ là phép lịch sự thay bạn cậu ấy thôi, nhưng dù sao mình cũng rất thích, thực cảm ơn cậu. Gill, jenykhuong và kimnana thích bài này. Last edited by a moderator 27 Tháng ba 2020 Nhật kí Cà Chua sáu.. Woa đến biển Nha Trang rồi, bước chân đến nơi này cảm giác bình yên hẳn, chưa thấy biển mà đã ngửi thấy mùi biển cơ. Cảm giác mặn mà của biển, từng làn gió đùa nghịch vờn quanh tóc, áp qua làn da. Cảm giác như được rủ bỏ hết mọi muộn phiền. Giờ thì đã hiểu tại sao nhiều người buồn phiền lại thường thích đi ra biển, tâm sự với biển. Gửi gắm những câu chuyện, tâm sự của bản thân vào mẹ biển vĩ đại, thủ thỉ với những bạn gió dễ thương. Thích chết mất. Thật chỉ muốn chạy ào ra biển gào to, mà không được phải từ từ, ngày vui còn dài. Tính ra có nhà ở đây thì thích thật, vừa bình yên, vừa lãng mạn. Sáng có thể ngắm bình minh, có thể đợi người ta đi câu cá lên để mua hải sản tươi, giá còn rẻ nữa. Chiều lại có thể đi tắm biển, ngắm hoàng hôn. Tối đến có thể đi dạo biển, đi chạy biển, rồi ngồi cùng nhau ngắm trăng. May quá, khách sạn thầy cô đặt lại gần biển như vậy, thật mong mình có thể chọn trúng phòng cửa sổ hướng ra biển. Chaiyo. Trứng Gà kìa, cậu ấy đang ngắm biển, bạn gió lại tinh nghịch đùa giỡn khiến tóc mái cậu ấy bay bay. Ánh mặt trời chiếu xuống gương mặt thanh tú của cậu ấy, như tô điểm thêm cho từng góc cạnh. Kịch.. Nhanh tay chụp một tấm ảnh Trứng Gà đang đứng nhìn biển.. chết lại tay nhanh hơn não.. phù.. cũng may mọi người không ai để ý. Sao lại quên tắt âm nữa rồi, phải lấy lại máy ảnh của Khoai Tây thôi. Trứng Gà ơi Trứng Gà, càng ngày càng không khống chế cảm xúc với cậu được rồi.. thật là.. haizz cứ như vậy phải làm sao với cậu đây chứ hửm hửm.. Kéo ba lô vào nhận phòng, xếp đồ, sửa soạn chút 12 00 PM là có thể xuống lầu ăn trưa rồi. Thật may vì Cà Chua còn chung phòng với Khoai Tây, Cà Rốt và Bí Đỏ chứ không chắc thảm lắm. Tắm lẹ thay chân váy xanh dương sọc ca rô kết hợp với áo thun trắng ừm cũng xinh nhỉ.. Trong khi chờ ba người đẹp kia tắm Cà Chua liền lôi cuốn nhật kí ra hí hoái viết về cảm nhận đầu tiên đặt chân đến đây. "Nha Trang, 04/29/2017, bầu trời trong xanh, dự là một ngày đẹp." Ba bạn ý cũng hay thật, con gái lớn cả rồi mà cũng tắm chung được, vậy mà còn nghịch nước nữa chứ. Đeo vào cái túi bé bé nhét điện thoại, ví tiền, dây phone, thẻ học sinh và sạc dự phòng vào. Ngồi nghe nhạc, đọc cuốn sách đợi ba nàng kia trang điểm, chảy chuốc. Cũng may không lâu lắm, vừa vặn 12 00PM có mặt dưới phòng ăn. Lần này chỉ có khối mình, ừm.. khối mình có 432 người, đi ăn cơm từ 12 00 đến 13 00, mình ăn tầm 30 phút, vậy xác xuất gặp cậu ấy là 50/50 mong manh nhỉ. A kia rồi, cậu ấy xuống còn sớm hơn cả tụi mình, Trứng Gà ngồi bàn ba từ cửa vào, thật may cách đó hai dãy còn bàn trống vừa chéo với phía cậu ấy.. Lại nữa, bước vào một nơi điều đầu tiên là không thể khống chế mắt mình mà tìm kiếm hình bóng cậu. Có phải mình yêu đơn phương cậu đến điên rồi? Điên rồi. Hôm nay bàn ăn có thịt kho với tôm, trứng chiên, rau cải luộc, canh chua cá say và đậu hủ xào cà chua. Thật may, toàn món mình ăn được, nhìn Trứng Gà ăn rất ngon miệng, xem ra cậu ấy cũng thích những món ăn như vậy. Không biết có phải vì thấy cậu ấy ăn ngon không mà Cà Chua ăn được tận những một bát đầy. Cậu ấy đùa giỡn với bạn bè kìa.. thật thoải mái.. đầu tóc còn ướt chắc chưa lau khô đã xuống dưới này làm cho cái áo thun trắng ướt rồi ây không cẩn thận là cảm lạnh cho xem.. ơ ơ.. áo thun trắng, áo mình cũng là áo thun trắng.. lại giống áo cặp. Thật ngại ngùng, bản thân không nhịn được lại liên tưởng. Chỉ có thể tự nhắc nhở bản thân.. Cà Chua không phải người yêu, cũng không phải là bạn với Trứng Gà. Cà Chua chỉ là yêu đơn phương Trứng Gà thôi, bớt ảo tưởng sức mạnh nhé. Ăn xong còn được uống nước cam, ngồi nói chuyện phiếm, lâu lâu lại không nhịn được liếc mắt sang chỗ cậu.. "Nam thần quốc dân" cũng xứng với cậu nhỉ. Người quá bình thường không thể thu hút mình, người quá nổi bật mình lại không thể thu hút họ. Cậu ấy nổi bật thật, đi đâu cũng giống như tâm điểm, mọi người cũng rất thoải mái khi nói chuyện với cậu. Khoai Tây với Bí Đỏ lại không nhịn được mà bàn tán về cậu ấy. Hay cho câu "Tớ sẽ không bao giờ thích người quá nổi bật, quá khó giữ", giờ như tự tát vào mặt. Cậu ấy lại cười kìa, chỉ là những nụ cười đó không dành cho mình, thật muốn được chụp một tấm. Hay giả vờ rủ rê mọi người chụp hình nhỉ.. ừm như vậy đi. Thật may, lén lút được một hồi cũng chụp được rồi, cậu ấy đang nghịch bé mèo ở khách sạn kìa.. woa thật dễ thương, có thể chụp tấm nữa không.. Phù may quá.. hì hì đã được thêm vài tấm rồi. Nhìn con mèo lông trắng muốt, đôi mắt long lanh mà xanh như hòn ngọc nhỏ bên cạnh cậu thực sự rất đẹp. Mình vừa thích mèo, vừa thích cậu.. tham lam nhỉ? Gill và jenykhuong thích bài này. Last edited by a moderator 27 Tháng ba 2020 Nhật kí Cà Chua bảy.. Tình bạn thời học sinh là một điều rất đáng trân quý, vừa ngọt ngào, chân thật, trong sáng. Một bàn ăn có thể ngồi mười người, vậy nên trong lúc ngồi đợi món ăn, bọn mình cà kê bắt chuyện với các bạn ngồi gần. Tay trái mình tính qua là có Khoai Tây, Heo Con Người yêu Khoai Tây, Mít Ú, Hoa Mai, Hoa Hướng Dương, Hạnh Nhân, Gà Con Người yêu Bí Đỏ, Bí Đỏ, Cà Rốt. Vậy nên mình cũng quen được thêm vài bạn mới, bạn đối diện mình là Hoa Hướng Dương, kế bạn ý là Hoa Mai hai bạn ấy thật xinh đẹp. Một bạn là nữ sinh ngây thơ đơn thuần, một là điềm tĩnh, giỏi giang. Có phải Trứng Gà sẽ thích những bạn vừa xinh đẹp, vừa thông minh lại hiểu chuyện như hai bạn trước mặt không? Phải hay không chắc cũng không thể là mình, không sao.. mình vẫn cứ thích cậu. Mình còn quen được với hai bạn nam là Hạnh Nhân và Mít Ú. Các bạn ấy rất hòa đồng, khá hài hước và chân thật, được làm quen với các bạn ấy quả thật khá thú vị. Suy nghĩ của Hạnh Nhân rất lạ, thường đi theo một hướng khác lạ. Ví dụ bạn kể cho bạn ấy nghe một câu chuyện, cậu ấy có thể phân tích nhiều điều kì lạ mà chắc hẳn chưa bao giờ bạn nghĩ đến. Mít Ú là con trai nhưng lại khá thích nấu ăn, cậu ấy mong ước lớn lên sẽ trở thành một đầu bếp nổi tiếng khắp Việt Nam. Hoa Mai thì là một người có tính cách trẻ con, hòa đồng rất giống kiểu thân hình phụ huynh, mặt học sinh. Bạn ấy rất dễ tin người, lại dễ thương nên hầu như ai cũng quý. Còn Hoa Hướng Dương thuộc tuýt nhẹ nhàng, khá hướng nội nhưng không ai có thể lơ đi sự tồn tại của cậu ấy. Học rất giỏi, tuy ít nói nhưng những lời cậu ấy nói ra rất có trọng lượng với ba người còn lại. Hình như Hạnh Nhân thích Hoa Hướng Dương thì phải, là kiểu thích thầm giống mình. Chặc, đơn phương, đơn phương.. đồng cảm thật. Dù gì nói chuyện cũng khá hợp nhau, thế là hò hẹn kết bạn Face book với nhau để có đi ăn thì hú đi ăn chung ý. Woa toàn là hotgirl, hotboy nha, không ngờ mình cũng hên thật đi ăn thôi mà cũng quen được dàn trai xinh gái đẹp trong khối. Đây có được xem là mình có duyện với cái đẹp không? Trong nhóm bốn đứa mình, chỉ có Khoai Tây và Bí Đỏ là có bạn trai, Cà Rốt đang trong giai đoạn thất tình. Còn trong mắt mọi người mình là mọt sách, không yêu ai cả, thuộc kiểu độc thân vui tính. Nhưng thật ra đâu ai biết mình thích cậu ấy, thích hai năm rồi, lẳng lặng mà thích, rồi không biết từ khi nào từ thích chuyển thành yêu. Ngẫm lại cũng tự nể bản thân thật, lại có thể thích một người lâu đến như vậy. Mình thấy như vậy cũng tốt, không sợ bị làm phiền, hỏi hang, không bị mọi người bàn tán, đồn đại linh tinh, cũng không sợ cờ rớt từ chối. Tự mình ảo tưởng cuộc tình của hai đứa, yêu hay không tự mình quyết định. Giờ được nghỉ trưa đến 3 00 PM, nhưng mình không ngủ được, thôi thì lại đọc sách vậy. Aaaaa, cái áo khoác của cậu ấy.. sao có thể quên trả mà cứ như vậy nhét vào ba lô mình cơ chứ.. Thật là đầu óc để đâu đâu không, làm sao để trả đây, hay là nhờ Khoai Tây.. ôi thôi bỏ đi nó lại la làng lên rồi suy đoán lung tung. Thôi đành gặp Dưa Hấu nhờ đưa giùm vậy, dù gì cái áo đó xuất hiện cũng là vì Dưa Hấu mà. Ừm nảy thấy trước sảnh có mấy hộp kẹo rất xinh, mua một hộp tặng cậu ấy xem như cảm ơn, vậy đi.. Con nhỏ Cà Rốt này thật đúng là, chưa đến ngày "dâu" thì phải chú ý đem chứ, đã nhắc rồi mà không lo chuẩn bị đồ sớm. Đợi đến 30 phút trước khi đi mới chuẩn bị, giờ hay rồi.. phòng thì không có ai, mình cũng ỷ y bản thân có rồi nên cũng chẳng đem theo. Cà Rốt lại trốn trong nhà vệ sinh nhờ mình đi mua.. Biết mua đâu đây, mình là chúa tệ trong việc xác định phương hướng có được không hả.. Thật là.. Đành phải rót cho cà rốt ly nước ấm rồi đi mua. Khoác thêm cái áo khoác, đi xuống hỏi tiếp tân, tiếp tân quá bận rộn làm thủ tục rồi, đợi không phải cách. Chắc đi bộ ra một chút là có, dù gì đây cũng là khu du lịch mà. Đi cả 10 phút rồi.. huhu toàn là biển và khách sạn cho thuê, đi vào sâu hơn thì rừng cây, xe khách lại không dám.. Chắc phải điện cầu cứu hai nhỏ kia rồi.. Reng reng.. ~ "Người đầu tiên em muốn yêu, bên anh dù thế nào. Hạnh phúc ấy gần như không thể có.." ~Reng reng.. ~ "Chẳng còn những giây phút, chẳng còn những ân tình, gió mang em rời xa nơi đây.." ~ Sao lại không bắt máy trời.. Chắc mấy đứa kia đến khu nước của khách sạn rồi, thôi vừa đi vừa điện vậy. Giờ đang buổi trưa, trời nắng nóng vầy chắc ai cũng nghỉ ngơi cả rồi, ai mà đi ra ngoài trời lúc này.. làm sao đây.. Gill và jenykhuong thích bài này. Last edited by a moderator 27 Tháng ba 2020 Nhật kí Cà Chua tám.. Ơ bên kia có nhóm người kìa, một người đứng dựa vào xe ô tô, hai người còn lại ngồi cạnh một tảng đá đang nói chuyện, vậy chắc cũng có người biết chứ nhỉ. Nhìn có vẻ chững chạc, lại mặc đồ lửng, hay là hỏi thử đi, dù sao có cũng hơn không, biết đâu lại biết. - Dạ chào mấy anh, à cho em hỏi gần đây có quán tạp hóa, hay là siêu thị tiện lợi gì không ạ? - Em mới đến du lịch à.. cười nham nhở - Mày làm em nó sợ mày. *Bụp – đập vô đầu* - Đừng sợ nhé, em muốn đi kiếm quán tạp hóa à? - Dạ vâng ạ. *Sao lại có cảm giác không ổn nhỉ* - Hay để tụi anh đưa em đi nha, phải đi sâu vào trong nhà dân mới có, mà em cũng biết đó, em không phải dân ở đây, không cẩn thận dễ lạc lắm. Rừng cây không, em mà đi lạc, canh trưa trùng búng vầy ma giấu là chuyện thường cưng ơi. May cho em bọn anh không ngủ được ra đây hóng gió, chứ không em muốn kiếm người giúp cũng khó lắm nhé. Số em là hên nhất rồi. *Mình đa nghi quá rồi, người ta tốt vậy mà* - Dạ em cảm ơn, nhưng như vậy phiền quá, trí nhớ em cũng tốt lắm, tụi anh cứ chỉ đi ạ. Em đi theo tụi anh hướng dẫn là được ạ. bật chức năng ghi âm trên điên thoại - Ây không phiền không phiền.. một anh kéo tay Cà Chua đi, Cà Chua tránh tay - Dạ thôi anh cứ chỉ đường là được ạ. - Để anh dẫn đi, nào nào, người bản địa tụi anh quý khách lắm. Vậy nên em đừng khách xáo nhé. Em mà không để tụi anh dẫn, tụi anh buồn lắm đó. *Ba người chia ra đi kè cạnh, hăm hở như trúng số* *Nhiệt tình quá, thái độ là lạ.. cảm giác không ổn lại bùng lên dữ dội, rốt cuộc không ổn chỗ nào nhỉ, đề phòng vẫn nên, giác quan thứ 6 mình vẫn chưa bao giờ sai* - Dạ anh cứ chỉ đi ạ, em cũng muốn lắm chứ, nhưng khổ nỗi em có hẹn bạn trai ở phía trước cổng khách sạn đằng sau để cùng đi, cậu ấy bảo cậu ấy chạy lên lấy cái áo, em đứng không, không làm gì nên chạy sang đây hỏi đường trước. Các anh cứ chỉ là được ạ. Vậy là em biết ơn lắm rồi ạ. Hai anh kia nghe xong liền không nói không rằng kéo mạnh tay và cả người Cà Chua vào nhóm bụi cây rậm rạp khá khuất phía sau cả những dãy xe ô tô, một tên như trái Sầu Riêng hét lên - Mẹ kiếp nói nhỏ nhẹ mày không nghe muốn chết à. Lão tử để ý mày là phước cho mày, không phải vì đang buồn chán còn lâu tao mới hứng thú với loại con gái xấu xí như mày. - Mày ra canh đi, mày cầm tay nó cho tao, tao chơi trước rồi đến hai bây thay phiên. Đưa dây nịt đây. - Dạ đại ca. - Mẹ nó, hôm nay tao phải chơi chết mày để xả xui mới được, ông đây mới mất một lô hàng lớn. Khôn hồn ông đây chừa cho con đường sống. *Vuốt má* - *Da gà Cà Chua nổi lên, rùng mình sợ hãi. Sau vài giây đơ người Cà Chua liền liều mạng hét cứu, vừa khóc* Aaaa.. cứu cứu.. - Haha. Mày hét lớn lên nữa đi, tao giúp mày hét nhé. A cứu mạng, cứu mạng haha, tao xem thử thằng chó nào dám cứu mày. - Xin các anh tha cho em, em chỉ mới 16 tuổi thôi, em còn nhỏ dại, anh muốn bao nhiêu tiền em cũng cho anh, xin anh tha cho em huhu. *Gương mặt đầy hoảng loạn* - *Cười nhạt* Mày mặc váy lẳng lơ như vậy, không phải để câu dẫn tao sao. Từ nhỏ đã có tố chất làm gái điếm rồi. Đừng lo, để anh mày test thử, rồi chỉ dẫn cho vài chiêu câu dẫn đàn ông. Lần đầu mà được chơi với anh mày là mày có phúc rồi đó con. Tên kia kéo Cà Chua tựa vào cây, kéo tay giơ lên đỉnh đầu, tên Sầu riêng xé rách cái áo khoác, lột ra. Cũng không tệ *Cười biến thái*. Cà Chua đạp mạnh vào của quý của hắn. - Cút. Tôi ghê tởm các người. *Giẫy dụa, đạp lung tung, cắn, xé, và bị ăn vài cái tát* Chết tiệc không thoát được, điên mất, điên mất thôi. - Mẹ kiếp đã được ông đây châm chước yêu thương còn lý sự, làm tốn hại bao thời gian *chách – tát mạnh vào mặt* Hắn cởi áo, cởi dây nịt, trói tay Cà Chua vào cành cây. Dùng hai cái dây nịt còn lại, cột hai chân của Cà Chua vào hai thân cây dưới. *Nước mắt Cà Chua không nhịn được tuôn trào* - *Tên canh la lên* Nhanh lên đại ca ơi, em sắp hết chịu nổi rồi, em muốn chơi chết nó. - Mày đừng vội, rồi sẽ đến lượt mày. Haha. - Mày đứng bên kia, anh chỉ mày mày vài tư thế để bất cứ con chó cái nào cũng phục tùng mày, hận không thể để cho mày yêu thương nó nhiều hơn. Haha. - Dạ đại ca. *Cười biến thái* Cà Chua như tuyệt vọng, bất lực. Học võ cho lắm rồi được gì, đến phút cần dùng nhất cũng không thể làm gì. Khốn kiếp, tại sao, tại sao chứ? Thật muốn trở nên mạnh mẽ để đập bọn chúng một trận. Khốn khiếp, dơ bẩn. Đang ghi dở cuốn nhật kí, nói chuyện với bố mẹ, đùa giỡn với bạn bè, ngắm nhìn Trứng Gà, cuốn sách còn chưa cất ở trên bàn.. mọi thứ cách đây còn chưa được nửa tiếng. Chỉ mới có vài phút.. mọi thứ thay đổi đến lệch trời.. điên mất, điên mất. *Nước mắt không nhịn được tuôn ra nhiều hơn* Mọi thứ kết thúc rồi, mình phải giữ tôn nghiêm cho bản thân, sống nhục nhã, dơ bẩn.. không thể được. Gill, jenykhuong và kimnana thích bài này. Last edited by a moderator 27 Tháng ba 2020 Nhật kí Cà Chua chín.. Nếu một ngày bạn bị vậy thì bàn sẽ giải quyết như thế nào? Tự kết liễu mình trước khi bị xâm hại, bị xong rồi, đủ sức rồi thì tự kết liễu bản thân? Tố cáo, đem đi ra toàn kiện? In lặng và cố gắng sống tích cực hơn, cố gắng vượt qua? Tất cả kết thúc rồi. *Đôi bàn tay dơ bẩn đó đang chạm vào ngực Cà Chua, nắn bóp, giọng hắn phát ra những từ tục tĩu là người ta ghê tởm, nhắm mắt, phỉ nhổ bản thân không thể tự kết liễu mình trước khi bị làm nhục, bất lực đến điên lên* Bụp Bụp Bụp.. "Mẹ kiếp bọn bây." Cà Chua trố mắt nhìn, quên cả khóc, quên cả hô hấp. Chợt có bàn tay xoa đầu Cà Chua "Thở. Anh đâu lâu 1 chút nữa là em sẽ tắt thở chết đấy". Sau đó anh ấy liền cởi trói cho Cà Chua và nắm lấy tay Cà Chua bỏ chạy.. "Chạy nhanh, nếu lỡ bọn chúng còn đồng bọn chúng ta không thoát được đâu." Chạy đến mức gần đứt hơi.. mới dừng lại. Cà Chua vẫn còn ngây ngốc.. Cà hai thở hồng hộc nhìn nhau. - Chúng ta thoát rồi? Trạng thái đỡ đẫn - Ừ anh ấy khá kinh ngạc, cô bé bị dọa ngốc rồi, cũng đúng thôi, mình đến trễ một chút nữa.. haizz. Nên an ủi như nào đây - Thoát thật rồi.. thoát rồi nước mắt cứ ừng ực trào ra, miệng lẩm bẩm May quá, không sao, không sao. Thực sự không sao nữa rồi. Anh ấy bối rối, khoác cho Cà Chua cái áo, xoa đầu Cà Chua nhẹ giọng nói - Ừm không sao nữa rồi. Ngoan. Không phải sợ, không phải sợ, có anh đây rồi, anh sẽ không bỏ rơi em, sẽ không có chuyện gì. Đừng lo nữa nhé. Anh ấy, chính là cứu mình một mạng, còn cứu cả danh dự và nhân phẩm mình nữa. Hức hức, thật may ít nhất mình cũng sạch sẽ, thật may không có lỗi với bản thân. Bố mẹ, thật may, thật may con không sao nữa rồi. Trứng Gà, thật may vì tớ còn tư cách thích cậu. Thật may, mọi thứ vẫn tốt. - Cảm ơn anh. Thực sự rất cảm ơn anh. *Nước mắt tuôn trào mãnh liệt* - Anh bật cười Cô bé ngốc, em nảy giờ lẩm bẩm câu cảm ơn cả chục lần rồi đấy. Tính cảm ơn đến già à, anh không ngại ngồi xuống ghế đá kia nghe tới già đâu, à em cần anh mua cho em chai nước thông họng không. Cà Chua ngượng ngùng - Mà em đi đâu vào giờ này, lại còn đi một mình nữa? - Dạ em đi mua ít đồ giúp bạn. A đúng rồi anh biết siêu thị tiện lợi ở đâu không, có thể chỉ em không? - À, cũng gần đây, để anh dẫn em đi. * * * - Sao thế? - À dạ không, em đi mua ít đồ, không biết chỗ nào bán.. xong mới lại hỏi ba người đó mới thành ra như vậy. - Yên tâm đừng sợ. Hiện tại không có chuyện gì nữa đâu, hay em nghĩ anh là người xấu đó à? - Không phải. Mình đi thôi ạ. - Ây, đi một mình vậy thì không nên tiếp xúc với người lạ, nhất là trưa nắng ít người như vầy. Rất nguy hiểm có biết không, muốn kiếm gì có thể hỏi nhân viên khách sạn, hoặc bảo vệ gần đó. Không được nữa thì tốt nhất nên rủ thêm vài người đi cùng. - Hít một hơi sâu.. phù. Cà Chua bật cười Anh đang nói tình cảnh hiện tại của chúng ta à? - Ơ anh.. gãi gãi đầu. Khụ khụ, nể tình em không biết đường nên anh sẽ dẫn em đi tới siêu thị gần đây mua đồ. Em tốt nhất nên biết tận dụng mua thật nhiều đó, có anh sách về giúp, đỡ phải đi nữa. - Dạ. Cảm ơn anh Táo Đỏ, em biết anh là sợ em nghĩ lung tung nên cố ý chọc em cười, lại lo lắng nên căn dặn mặc dù chúng ta đây là lần đầu gặp - À mà em ở khách sạn nào.. anh sẽ dẫn đến chỗ gần khách sạn đó, sau này muốn mua gì cũng dễ hơn. - Dạ là khách sạn ABX. - Em đi ngược đường này về khách sạn bọn em, đi bộ lên 3 mét, rẽ phải tầm 5 mét ra đường lớn là đã có rồi. Rán nhớ đường nhé. Đến phòng rồi, không biết cà rốt sao rồi.. - Cà rốt tớ mua về rồi nè. Bạn vẫn ổn chứ. A chào Cà Tím bạn sang chơi à, sao vào không đóng cửa vậy? *Chát* - Tớ không thể tin được là tại sao lúc đó lại làm bạn với cậu, còn tưởng cậu thánh thiện lắm *cười khinh bỉ*. Cà Rốt có khi nào đối xử tệ với cậu à Cà Chua? Cậu nhìn Cà Rốt đi, cậu ấy đau muốn chết đi sống lại, nhờ cậu mua có miếng băng vệ sinh, cậu làm gì? À cậu đi mua. Ừ có đi mua. Cà Chua cậu làm ơn mở to mắt nhìn đồng hồ đi.. đã gần hai giờ rưỡi rồi. Cậu đi hơn 1 tiếng đồng hồ. Cậu muốn Cà Rốt nhiễm lạnh vì ngồi trong nhà vệ sinh đến chết đúng không? - Đây là gì đây, áo khoác nam? Cậu đi hẹn hò yêu đương với trai mà bỏ mặc bạn thân? Cà Chua thật không ngờ đấy, giờ mới biết cái gì là tận cùng của sự khinh bỉ. - Không phải, Cà Rốt nghe tớ giải thích. - Đừng nói chuyện với tớ. Bạn thân? *Nhếch môi cười* Tớ không có người bạn nào độc ác như vậy. Cà Rốt lên tiếng - Tớ xin lỗi. Cà Chua bước ra ngoài, nước mắt chảy dài Tình bạn mong manh như bồ công anh trong gió. Gill, jenykhuong và kimnana thích bài này. Chỉnh sửa cuối 22 Tháng mười một 2019 Trang 1 của 4 trang 1 2 3 4 » cấp ba hạnh phúc hồi ức lãng mạn nên đọc ngày càng mạnh mẽ ngôn tình ngọt ngào nữ chính nữ cường truyện dài tự chuyện yêu thầm yêu đơn phương đáng đọc Nguyên tác Khi Biến Thái Chết Tiệt Yêu Phải Biến Thái Chết Tiệt (当死变态爱上死变态 Tác giả Qifu A (弃妇A) Người dịch Đông Dạ Vũ Nguồn Thể loại hài, shounen ai, yaoi. warning 18+ ~~**~~ Khi cà chớn gặp cà chua Chương 1 Uke kun xuất hiện _ Cậu đã đến trường đại học của chúng tôi, thì phải hiểu rõ mọi điều về ngôi trường này. Đôi giày cao gót đỏ rực của người phụ nữ dằn trên mặt đường được lát gạch , phát ra tiếng lạch cạch lạch cạch. Lữ Vệ Quốc ngoan ngoãn đi theo sau “giày cao gót”, cúi mặt thấp mày, vẻ như một chú cừu non vô hại. _ Trường chúng tôi là một ngôi trường trọng điểm, xem trọng cả về nhân văn và tự nhiên, nên hiển nhiên sẽ có nhiều người muốn vào, mặt bằng trường lại càng không nhỏ. Khi cậu bước vào đây có lẽ cũng thấy rồi đấy, nội học viện nghệ thuật chuyên dành cho những sinh viên theo các ngành nghệ thuật cũng đã có tới năm tòa. Tòa ở phía đông là dành cho vũ đạo và thanh nhạc, tòa hướng tây là của sinh viên học về nhạc khí, bên phía nam thì là sinh viên về hội họa này, điêu khắc này, nằm ở hướng bắc là phòng ăn, còn chính giữa là tòa nghệ thuật chuyên dùng cho học văn hóa. Cậu vẫn còn nghe đấy chứ? Chợt "giày cao gót" quay qua nhìn Vệ Quốc. _ Có có có. Vệ Quốc lập tức gật gật đầu, làm ra điệu bộ một đứa trẻ đang ngoãn ngoãn nghe giảng.. Giày cao gót đưa mắt nhìn khắp lượt Vệ Quốc. Thân dưới của Vệ Quốc mặc một chiếc quần jean mà nơi đâu cũng có thể tìm mua được, thân trên là một chiếc áo sơ mi màu trắng ngắn tay sạch sẽ, đầu tóc không dài không ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, cao khoảng mét bảy mấy, bộ dạng hiền lành an phận, nhất là nếu đem đi so sánh với cái bọn sinh viên học nghệ thuật, làm nghệ thuật gì gì đó, thì dáng vẻ này của cậu được giày cao gót cho điểm rất cao. Giày cao gót quay người đi, tiếp tục hướng về phía trước. _ Tòa nghệ thuật này tổng cộng có 6 tầng, từ tầng 1 đến tầng 3, mỗi tầng có 9 phòng học, mỗi phòng có thể chứa được khoảng 50 người học. Tầng bốn đến tầng năm mỗi tầng có 3 giảng đường, có thể chứa 150 người lên lớp. Tầng cuối là cả một phòng luyện tập lớn, chuyên dùng để các sinh viên học ngành nghệ thuật luyện tập trước những ngày lễ của trường. _ Mỗi phòng học đều có 2 máy vi tính, một máy dùng để lên lớp còn máy kia là dự phòng, các thiết bị máy chiếu khác cũng vậy. Mỗi phòng học ngoài những đèn thường dùng ra còn có đèn dùng lúc cúp điện. Điều hòa của ba tầng dưới dùng là hệ thống điều hòa trung tâm, còn tầng bốn, năm, sáu thì dùng loại treo tường bình thường. _ Mỗi tầng có 4 toalet, toàn bộ đều dựa trên tiêu chuẩn của khách sạn bốn sao mà xây dựng. Ở mỗi tầng có hai phòng nước, cung cấp nước tinh khiết và nước ép cả ngày. Giày cao gót vừa đi phía trước vừa giới thiệu khái quát về tòa nhà cho Vệ Quốc. _ Cái đó, xin hỏi… Vệ Quốc mở lời hỏi. _ Cậu có vấn đề gì ? "Giày cao gót" dừng lại, quay người qua khoanh tay nhìn cậu. _ Cái đó, tại sao chỉ có nước tinh khiết với nước ép? Nếu như học sinh muốn uống coca cola… _ “Coca cola? Cái loại nước ngọt độc hại đó hả?” Giày cao gót phì cười. “Hơn nữa, sinh viên học thanh nhạc có thể uống nước uống có ga sao? Có nước ép đã là quá tốt với bọn họ rồi đấy!” Vệ Quốc lập tức im miệng không nói. Giày cao gót quay qua tiếp tục bước đi. _ Mỗi tầng đều có 1 phòng điện, đương nhiên là có khóa rồi, phòng điện trung tâm của tòa nhà này ở tầng một, ngay kế bên phòng của lao công. Mỗi tối 9 giờ tòa nghệ thuật sẽ đóng cửa, cổng sắt giữa hai tầng đều phải hạ xuống. Có lẽ giày cao gót đã nói hết việc rồi, nên không nói gì tiếp, chỉ dẫn theo anh đi qua lại giữa các tầng. Vệ Quốc theo sát sau giày cao gót, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Cả hai đi đến tầng bốn, giảng đường đang trong giờ dạy, thông qua lớp cửa sổ phía trước, có thể thấy một ông lão râu bạc đang khoa tay múa chân giảng điều gì đó, rồi lại nhìn xuống những người bên dưới, Vệ Quốc suýt nữa té bổ chửng — những cái đầu năm màu bảy sắc, trừ màu đen ra, thì màu gì cũng có. Những người ngồi hàng đầu còn nghe giảng nghiêm túc, nhưng những sinh viên hàng sau không ngủ thì đánh bạc, còn có mấy đôi đang ôm hôn nhau nồng nhiệt. Vệ Quốc thở dài, nếu như cậu mà đi học, chắc chắn sẽ là người ngồi ngay bàn đầu. Giày cao gót dẫn Vệ Quốc đi một vòng tòa nhà, cũng tốn hết nửa giờ đồng hồ. Khi đi đến góc quẹo của cầu thang tầng một, giày cao gót dừng lại. Vệ quốc đưa đầu ra ngó. Wao, thì ra là nơi ở của lao công. Trong cái tòa nhà bự người đông này, ngay cả cầu thang cũng không nhỏ. Nếu như ở những nơi khác, phía dưới góc quẹo của cầu thang cũng chỉ có 5,6 mét vuông thôi, vậy mà ở đây có đến 14,15 mét vuông, xây một cái phòng nhỏ, trên cửa dán một tờ giấy trắng, phía trên ghi dòng chữ lao công. Giày cao gót chỉ căn phòng nhỏ, nói với Vệ Quốc. _ Sau này cậu sẽ ở đây đấy. Ha ha ha, ai nói uke kun đây đi học đâu? XD Giày cao gót lấy ra một chìa khóa _ Đây là chìa khóa phòng, cầm lấy, nhưng chỉ có một chìa này thôi đấy, làm mất thì vào không được phòng đâu. Vệ Quốc vội vàng cất vào, nghĩ, nhất định phải tìm thời gian rảnh đi đánh thêm mấy chìa nữa mới được. Giày cao gót lại nói _ Còn những chìa khóa khác đều để trong phòng cả rồi, đồ nội thất thì trong đó cũng có đủ, cậu dọn dẹp dọn dẹp là có thể ở được rồi. Vệ Quốc gật đầu, trong lòng biết rõ cái được gọi là nội thất, cũng chỉ là một số đồ dùng đóng bằng gỗ mà thôi. _ Cậu đã rõ công việc của mình rồi chưa? Giày cao gót hỏi. _ Biết rồi, biết rồi. Vệ Quốc gật gật đầu, điểm từng ngón từng ngón ra đếm _ Sáng sáu giờ mở cửa, mở điện, tối chín giờ đóng cửa, tắt điện, mỗi ngày quét dọn phòng vệ sinh hai lần. Một tuần kiểm tra các thiết bị điện , còn… còn… _ Còn phải lúc nào cũng chú ý phòng nước, nếu hết nước thì phải nhanh chóng thay vào!!! Giày cao gót bổ sung. Nếu như có việc nào cậu không làm tốt, dẫn đến bị mọi người than trách, thì cậu không cần đến nhận lương nữa đâu! Vệ Quốc hối hả gật đầu dạ vâng, nhưng trong lòng thì bĩu bĩu môi. Giày cao gót lại dặn dò mấy câu, rồi vội vã vội vàng rời đi. Vệ Quốc lấy hành lý của mình ở cửa tòa nhà nghệ thuật, sau đó nhản nha nhản nhơ đi vào phòng. ~~~***~~~ Căn phòng nhỏ giống y như trong tưởng tượng , không có gì cả, mà lại còn có một mùi rất chi kì lạ. Nhưng có nơi để ở mà không phải tốn tiền trọ, Vệ Quốc cũng thỏa mãn rồi. Cái căn phòng mười lăm mét vuông này được chia làm hai phần, một phần ngay phía dưới cầu thang, vừa đúng có thể bày một chiếc giường, phần còn lại thì từ góc ngoặt dư ra, làm phòng ngoài, bày những vật dung khác. Vệ Quốc đặt hành lý ở ngoài, đi vào trong thấy chiếc giường, phát hiện chiếc giường bằng gỗ này đã mục nát do ẩm ướt hết cả rồi, không thể dùng được nữa. Cậu quyết định lát sẽ qua bên kí túc xá xem xem sao, tám phần là ở đó chắc chắn sẽ có những chiếc giường bị bỏ không. Vệ Quốc đi ra phòng ngòai, nhận thấy bàn ghế cũng không còn được sạch sẽ cho lắm, xem ra ngay cả những thứ này cũng không dùng được nữa. Anh không nghĩ ngợi nhiều, lấy một thau nước bắt đầu dọn dẹp phòng ốc. Vệ Quốc quét dọn ra cả một đống rác to tướng, sau khi lau xong sàn anh mới kinh ngạc phát hiện thì ngay cả căn phòng nhỏ này của mình cũng được lát gạch bông, ban nãy sàn nhà do bị một lớp bụi dày phủ bên trên nên khiến cậu tưởng rằng nó là xi măng ấy chứ. Dọn dẹp cũng được tương đối, thấy thời gian còn sớm nên cậu quyết định đi đến kí túc xá. ~~~***~~~ Anh giải thích cho ông lão bảo vệ kí tục xá về việc của mình. Ông lão đó vốn nhìn không hợp mắt cái bọn ăn mặc kì quái dị hợm được gọi là sinh viên nghệ thuật, nên thấy một nam sinh gọn gàng tươm tất như vầy tuy Vệ Quốc đã 26 tuổi rồi đương nhiên rất thích, bèn chủ động dẫn anh đến “kho báu” cất giữ đồ của ông, để Vệ Quốc tự chọn lấy đồ đạc. Người già mà, nên thường có thói quen này, cứ thấy món nào cũng đều cảm thấy cái đó tốt, cái gì cũng không nỡ vứt đi. Ông lão trông coi kí túc xá này cũng được sáu, bảy năm rồi, sinh viên tốt nghiệp mỗi năm đều có hàng đống thứ quăng đó không dùng nữa, ông lão mỗi năm chọn chọn nhặt nhặt cũng góp lại không ít đồ đạc, tất cả đều để trong một phòng ngủ nhỏ không còn sử dụng. Toàn lo nghĩ không biết khi nào mới dùng đến, giờ tốt rồi, Vệ Quốc vừa đến là đã có thể dùng rồi. Vừa đúng lúc mấy năm trước kí túc xá đổi giường mới, giường sắt lúc trước còn dư lại một chiếc. Cái giường sắt này cũng còn tốt lắm chứ, phía dưới giường có hai ngăn nhỏ một ngăn lớn, vừa hay có thể dùng để chứa quần áo tất vớ gì đó. Ra giường và mền cũng có cả một đống, tuy có chút ẩm ướt, nhưng chỉ cần giặt rửa phơi khô là có thể dùng được, thế là Vệ Quốc bèn lấy vài cái tốt tốt dùng. Tuyệt nhất là còn có cả một bộ vật dụng trên giường, từ áo gối, nệm, mền mùng cho đến ra giường đều có đủ, nhưng đều là gấu Winnie, trên nền xanh lá Winnie và bạn bè cậu đang đi dã ngoại, trên đầu cả bọn là mọt chú ong bay tới bay lui. Cả bộ vật dụng đó cũng không đến mức quá nữ tính, hơn nữa Vệ Quốc cũng không ghét gấu Winnie, nhất là đối với quái vật shrek. Chỉ là chính giữa ra giường đó có một vết máu không to không nhỏ, màu sắc rất tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được . Vệ Quốc nghĩ, có lẽ ra giường này đã được một nữ sinh nào đó dùng qua. Hộp đựng đồ nền trắng hoa văn gồm năm cái, Vệ Quốc thấy nó nho nhã nên cũng lấy luôn. Còn có tủ giường hai ngăn, bàn ghế cùng bộ với giường sắt, móc dán tường chưa mở, đôi dép lê vải lông mềm, đồng hồ treo tường hình mặt cười màu vàng, đồ chắn sách, hột đựng bút bằng thép dạng lưới, giá sách có thể đóng được trên tường, rèm cửa có hoa văn như hình xếp, bảng đen nhỏ, tủ áo vải nhỏ ngọn… Tóm lại vệ Quốc đã lấy không ít thứ mang về. Lúc ra về, thấy kế bên đặt một chiếc đèn bàn nhỏ có hình dạng đứa trẻ tay nắm lấy sinh thực khí* màu đỏ của mình, mặt cậu đỏ bừng, kép dưới nách cũng đem về luôn. ~~~***~~~ Về đến phòng, đem bàn ghế tủ giường đã cũ nát dọn đi, rồi lắp lắp ráp ráp mấy thanh sắt ra thành dạng chiếc giường, lấy tất vớ của mình bỏ vào ngăn tủ nhỏ phía dưới gầm giường, còn ngăn kia thì để mấy thứ như áo quần lót. Cái ngăn lớn thì chứa những thứ loại như áo bông… Đặt nệm lên giường, gối mềm và cả bộ vật dụng kia vẫn phải giặt giũ xong mới dùng được. Tủ giường đương nhiên được đặt cạnh giường, chiếc đèn bàn nhỏ có dạng đứa trẻ tay nắm sinh thực khí được đặt trên tủ giường, cắm điện, nhấn cái sinh thực khí màu đỏ, thế là đèn sáng lên. Vệ Quốc đỏ mặt ấn tới ấn lui chơi cả buổi, sau đó mới tiếp tục thu dọn. Trên tường đính mấy cái móc treo, trên móc treo đặt một tấm gỗ, có thể dùng để bày sách. Giờ thì trên đó đặt cái hộp nền trắng hoa văn, dùng để chứa mấy vật dụng nhỏ nhỏ như dầu gội, kem bảo vệ tay Đồng hồ treo tường mặt cười màu vàng thay pin mới chỉnh lại giờ được treo trên bức tường đối diện giường ngủ. Tủ áo có hình chú nai bambi đặt ở góc phòng, quần áo được treo ngăn nắp trong tủ từ ngắn đến dài. Kéo phẹt mơ tua cửa tủ, vậy là xong, gọn gàng. Rèm cửa có kiểu dạng hình xếp treo ở cửa ra vào giữa phòng trong và phòng ngoài. Trên bức tường của phòng ngoài đặt mộ cái bàn , một bên để đồ chặn sách, một bên để hột đựng bút. Phía dưới bàn là chiếc ghế cùng bộ. Chiếc bảng đen nhỏ treo ở một bức tường khác, dùng để ghi chú. Gắn những móc dính lên tường, treo tất cả những chìa khóa lên đó. Thu dọn thêm một chút. Vậy mới giống chỗ để người ở chứ. Hết chương 1 Đón xem chương 2 Seme là ai? * sinh thực khí bộ phận sinh dục. Và chắc mọi người cũng biết đứa trẻ tay nắm lấy sinh thực khí là nắm lấy cái gì rồi phải không _ __ Thấy có bạn hỏi nên mình giải thích rõ ra luôn. 123...32Tiếp bài dài nhưng rất đáng đọc Dịch hạch là căn bệnh khủng khiếp nhất trong lịch sử loài người, có thời điểm làm giảm 2/3 dân số châu Âu và 1/3 dân số Trung Quốc. Chính bác sĩ Yersin là người đầu tiên tìm ra vi khuẩn này và các nhà khoa học về sau khống chế nó hoàn toàn. Yersin cũng là một câu chuyện thú vị khi cả cuộc đời trưởng thành của ông, đều gắn bó với 2 chữ Việt Nam. Tốt nghiệp tiến sĩ y khoa với đề tài bệnh Lao, nhưng Yersin và thầy hướng dẫn của mình là giáo sư Roux nổi danh với phát minh ra vắc xin bạch hầu. Thành tựu của ông khiến thiên tài Louis Pasteur chú ý và được nhận vào làm ở viện Pasteur Paris danh giá. Nhưng máu thám hiểm trong người khiến ông nằng nặc xin nghỉ việc để đi làm thuỷ thủ tàu viễn dương “dù chưa có kinh nghiệm đi biển bao giờ”. Ông nói “đời mà không đi, thì còn gì là đời”. Các lần đi thám hiểm và quay lại Pháp, ông đều được Louis Pasteur “mời ăn tối và nghe báo cáo”, “thấy thú vị trước các thông tin mới mẻ do Yersin kể”. Pasteur yêu cầu ông hãy làm gì thì làm cho trọn vẹn để “vang danh thiên hạ, giúp nhân loại”. Vâng lời thầy, Yersin xách đồ đạc lên tàu vượt ngàn hải lý, mặc cho gió bão khôn lường. Hình ảnh học trò khăn gói xuống thuyền dọc ngang quả đất sau khi học xong là hình ảnh vô cùng đẹp của những người có LÝ TƯỞNG SỐNG. Sang Việt Nam, ông làm bác sĩ trên tàu giữa Sài Gòn, Manila, Hải Phòng rồi sau đó định cư ở Nha Trang, sau một lần tàu cập bến và ông phải lòng với cảnh sắc nơi đây. Đầu thế kỷ 20, ông tham gia hội đồng sáng lập và là hiệu trưởng đầu tiên của ĐH Y Khoa Đông Dương nay là Y Hà Nội, xây dựng toàn bộ giáo trình sơ khởi và nhận thức y đức cho các thế hệ bác sĩ, quy hoạch các bệnh viện ở các tỉnh thành khắp Việt Nam theo khoảng cách địa lý để “ai bị bệnh cũng có chỗ gần nhất mà đến trị kịp thời”. Nhưng Hà Nội cũng chỉ có thể giữ chân ông được 2 năm. Ông quay trở lại Nha Trang, thực hiện chuỗi những ngày làm khoa học và thám hiểm khắp núi rừng Đông Dương. Ông là người đã tìm ra cao nguyên Lang Biang và quy hoạch Tp Đà Lạt, xây dựng viện Pasteur Đà Lạt và phát triển mạnh hơn cho viện Pasteur Sài Gòn, Hà Nội. Trại ngựa nuôi lấy huyết thanh sản xuất vắc xin của ông nằm ở suối Dầu là trại ngựa thuốc lớn nhất châu Á khi đó. Ông còn cho trồng cây ký ninh để trị bệnh sốt rét. Ông từng mong muốn Diên Khánh là nơi sản xuất thuốc men cho cả Đông Dương. Ông cũng là người thực nghiệm nhiều giống cây cao su, ca cao, cà phê thậm chí ông cho thử nghiệm cây điều từ Brazil và tiêu đen từ Ấn Độ ở nông trại của mình nhưng lúc đó chưa thành công, và bây giờ chúng ta đã có hàng tỷ đô la xuất khẩu từ các nông sản này. Ông mang nhiều giống cây ôn đới trồng ở khu vực Đà Lạt vừa khám phá, như cà rốt súp lơ su su lay-ơn cẩm tú cầu xà lách xông cà chua… hầu như tất cả các loại rau củ mang tiếng Pháp. Ông còn nuôi thử cừu, trồng thử nho ở Phan Rang, nuôi thí nghiệm đà điểu ở Ninh Hoà, gà Tây turkey ở Đồng Nai, tuy chưa thành công nhưng sau đó có người triển khai tiếp. Ông cũng là 1 triệu phú nhờ có nhiều farm trồng cao su xuất bán cho hãng lốp xe Michelin và đồng thời là cổ đông lớn của ngân hàng HSBC. Ông cho rằng “tôi phải kiếm tiền kiểu khác chứ không tài nào cầm được tiền của các bệnh nhân”. Toàn bộ tiền lãi của ông đến nay vẫn còn và vẫn bí mật chuyển đều đặn về 1 quỹ từ thiện và quỹ nghiên cứu khoa học. Với tầm nhìn vĩ đại, bác sĩ Yersin không chỉ làm khoa học mà còn giỏi nhiều thứ. Ngoài việc mang sang cho chúng ta bao nhiêu giống cây trồng vật nuôi mới lạ, khám phá và xây dựng Sapa Đà Lạt Bà Nà… thành những nơi du lịch nghỉ dưỡng, ông còn tham gia quy hoạch đô thị khu trung tâm Sài Gòn Hà Nội Nha Trang Đà Nẵng Hải Phòng, ranh giới các tỉnh… mà chúng ta ngày nay hay có cụm từ “ngày xưa người Pháp đã quy hoạch chỗ này là, chỗ kia là..”. Ông đã giúp người Việt chúng ta có được nền tảng kinh tế ban đầu từ một nước thuần nông lạc hậu, những công trình về hạ tầng, giáo dục, y tế. Do chính quyền Pháp khi đó rất tín cẩn ông, vì ông đi nhiều khám phá nhiều. Hầu như mọi ngóc ngách ở Lào, Việt Nam và Campuchia đều có dấu chân ông. Núi cao vực sâu, thú dữ, bệnh tật… không hề làm ông nản bước. Ông luôn yêu cầu Pháp phải xây dựng ít nhất ở mỗi tỉnh một trường trung học lớn và 1 bệnh viện đủ để chữa trị hết cho cư dân tỉnh đó. Ông còn yêu cầu chính phủ Pháp đầu tư tiền để xây đường sắt Bắc Nam từ ga Hà Nội đến ga Sài Gòn, hiện chúng ta vẫn còn đang khai thác. Con đường quốc lộ 1A thời đó là con đường đất nhỏ xíu gọi là con đường cái quan bề rộng chỉ có 2-3 mét từ thời chúa Nguyễn đã được ông “bày vẽ” cho kè đá, rải nhựa, mở rộng nâng cấp để xe ô tô có thể chạy được. Ông nói phải ưu tiên làm con đường to nhất, tốt nhất gọi là quốc lộ, chạy ngang qua hết các tỉnh ven biển để người dân tỉnh nào cũng có thể hưởng lợi từ giao thông. Đường sắt leo dốc Phan Rang đi Đà Lạt cũng là ông tư vấn cho toàn quyền Doumer làm. Các trạm khí tượng từ Sapa đến Mẫu Sơn đến Bạch Mã, các ngọn hải đăng ngoài biển mà chúng ta thường nói “do Pháp xây” là do ông chọn vị trí. Những gì ông có thể nghĩ ra, ông đã làm tất cả cho người Việt. Không rõ dải đất hình chữ S này, dân tộc này có gì mà khiến ông yêu thương đến thế. Ông sống 1 mình, giản dị ở Nha Trang đến cuối đời, 1 cuộc đời đầy ắp những chuyến đi thám hiểm và thành tựu, sự kính trọng và thương yêu. Nha Trang cũng là nơi tiếp cận điện ảnh đầu tiên của nước ta do ông mang về chiếu. Có lần khi trẻ con vào nhà ông xem phim và nghịch phá những chậu hoa quý, gia nhân toan ra mắng nhưng ông bảo “thôi đừng la trẻ nhỏ, mình lớn tiếng chúng sẽ sợ”. Một lần ông lái xe hơi trên đường, 1 người dân bất cẩn lao vào xe ông và bị tai nạn. Dù lỗi của người đi bộ rành rành nhưng ông chạy xuống giúp họ băng bó, xin họ tha thứ và kiên quyết trả lại xe cho chính phủ, đi xe đạp, vì theo ông “dân chúng xứ này chưa quen luật lệ nên đi lại vô tư, mình đi xe đạp có va chạm thì cũng nhẹ để không gây thương vong cho họ”. Có lần ông lên Tây Nguyên tìm thuốc, người dân tộc đã bắt ông, định hành quyết. Nhưng họ nhìn vào mắt ông, thấy một sự chân thành và thiện lương kỳ lạ, họ lại thả ông ra. Ông sau đó chữa trị bệnh cho cả buôn làng và gửi thuốc men lên cho họ đều đặn. Ngôi nhà của ông là trại tế bần khổng lồ cho người sa cơ lỡ vận, ốm đau, bệnh tật, đói kém…. của khắp vùng, mở cửa suốt ngày suốt đêm. Ông không có vợ con vì dâng hiến phụng sự cả đời cho khoa học, nhưng người ta kính yêu ông như cha mẹ ruột. Trong khi nhiều trí thức Việt Nam đi Pháp để hưởng thụ sự văn minh có sẵn của xứ người, ông như cá bơi ngược dòng. Dù quê hương ông là đất nước Thuỵ Sĩ giàu có và xinh đẹp, dù tốt nghiệp trường Y Paris và là một trong những nhà khoa học nổi tiếng nhất thế giới, ông vẫn khăn gói xuống tàu đi đến một miền đất nghèo xa lạ. Ông nói “tôi mãi mãi là một công dân Pháp, nhưng tôi yêu Việt Nam và sẽ phụng sự tính mạng và cuộc đời tôi cho họ”. Giây phút cuối đời, ông nhờ người quản gia dìu ông ra phía cửa sổ, nhìn về phía biển, nhìn những con sóng vỗ ghi dấu 1 cuộc đời dọc ngang, rồi trút hơi thở cuối cùng. Nghe tin ông mất, người dân Nha Trang vội vã bỏ hết công ăn việc làm để lo hậu sự. Tàu bè ngoài biển ngưng mọi hoạt động đánh bắt trong nhiều ngày, cập bến vô xóm Cồn, như cha mẹ mình mất vậy. Những phụ nữ tiểu thương bán cá đã bỏ hết cá mắm tiền bạc danh lợi mỗi ngày, cởi cái nón lá Việt Nam quen thuộc và tự động lấy khăn tang đeo lên đầu. Người dân vừa đi vừa khóc, đám tang dài hàng cây số để đưa ông đến nơi an nghỉ cuối cùng. Di chúc ông ghi giản dị “Tôi muốn được an táng ở Suối Dầu, mộ thật nhỏ và nằm úp xuống, đầu quay về phía biển. Ông Bùi Quang Phương cộng sự lâu năm đừng cho ai đem thi hài tôi đi nước khác. Mọi tài sản xin tặng hết cho Viện Pasteur và những người cộng sự lâu năm đã làm việc với tôi”. Người dân khắp nơi yêu quý ông, nhất là người Hongkong, nơi ông đã giúp hàng triệu người dân ở đây thoát khỏi nỗi kinh hoàng do dịch cúm. Úc từng mời ông sang thành lập viện Pasteur cho họ nhưng ông đã từ chối. Hongkong thì tìm mọi cách giữ ông lại với điều kiện làm việc và bổng lộc hậu hĩnh, nhưng ông vẫn khăng khăng quay về dải đất hình chữ S mà ông trót yêu thương. Năm 1943, trí thức toàn thế giới, đặc biệt giới Y khoa và giới thám hiểm đã bày tỏ sự thương tiếc vô hạn về một tài năng, một nhân cách lớn lao của nhân loại, một trái tim nhân ái đã ngừng đập. Nếu bạn đã từng 1 lần được tiêm chủng, chích ngừa hay thậm chí ăn cà rốt, uống cà phê, đắp mặt cà chua trước đó thì người Việt chúng ta chỉ có cà pháo….để ăn với mắm tôm, hem có đắp mặt được, kkk nói vui cho bớt khóc nè thì hãy biết ơn BS Yersin nhé. Công lao của ông với dân tộc mình, với đất nước mình là không bao giờ kể hết. Các bạn có thể đọc thêm tư liệu về bác sĩ Yersin để thấy những tranh cãi lặt vặt, những suy nghĩ tầm thường đã phí thời gian cuộc đời mình. Sách giáo khoa nên bổ sung nhiều bài học về ông để các thế hệ mãi mãi biết ơn vì chúng ta chưa tổng hợp tài liệu sau nhiều năm tháng chiến tranh. Lòng biết ơn là thước đo của sự văn minh, ở mỗi cá nhân và cả dân tộc. Các bạn đang đọc những dòng chữ này hãy nhớ là mình sống được đến giờ cũng từ những liều vắc xin của ông… Và mỗi người, nếu đọc được những dòng chữ trên thì hãy học tập ông ở tinh thần PHỤNG SỰ, CỐNG HIẾN. Không nhỏ hẹp, vun vén cá nhân, cái xe – cái nhà – miếng đất – bằng cấp – chức vụ – công danh, thẻ xanh, tiền tài mang về cho vợ cho con tầm thường nữa. Mạnh dạn vẫy vùng biển rộng trời cao, dấn thân, xả thân vì MỘT LÝ TƯỞNG SỐNG của riêng mình. Bỏ quê hương đi đến chỗ phồn vinh thì dễ, quay về làm cho nó giàu sang văn minh thì mới khó. Mà khó cỡ nào, mình quyết tâm là làm được hết. Cuối đời, mình tự hào vì đã góp phần vô việc MAKE A BETTER VIETNAM. Phàm làm người, ai càng sớm tìm được lý tưởng sống, thì càng có một cuộc đời ý nghĩa, trọn vẹn, không hối tiếc. Xuân Kỷ Hợi, 2019 FB Cafe cùng Tony Buổi Sáng Post Views 512 biết ơn Cà chua là loại thực phẩm mang lại vô vàn lợi ích sức khỏe cho con người. Tuy nhiên ít ai biết được, từng có một truyền thuyết của Philippines kể về cà chua có liên quan đến tình mẹ bao la của một người phụ nữ giàu lòng yêu thương, tần tảo, người đã chịu đựng mọi khó khăn để hy sinh cho con cái mình. Truyện cổ Philippines Sự tích cây cà chua. Ảnh qua Pixabay Sự tích cây cà chua Ngày xưa, có một người phụ nữ tên là Kamalia, sống trên một hòn đảo xa xôi. Cô kết hôn với một người chồng tệ bạc, suốt ngày chỉ biết rượu chè, cờ bạc, cùng vô vàn những tệ nạn khác. Người chồng hằng ngày không giúp đỡ được gì cho vợ mà còn lấy cắp tiền gia đình. Chính điều này khiến Kamalia sống rất khổ sở. Nhưng may thay Kamalia có sinh hạ được những đứa con rất đáng yêu và ngoan ngoãn. Cô rất yêu thương bọn trẻ, và xem các con như động lực sống cho mình. Nhưng do gia đình quá nghèo, hầu như không đủ tiền để mua cả lương thực, nên Kamalia quyết định sẽ làm bất kỳ công việc gì, miễn có thể kiếm tiền lo cho con. Kamalia bèn nhận giặt đồ cho một người hàng xóm. Nhưng do công việc là giặt tay nên thường phải mất đến cả ngày mới hoàn thành. Nghe việc giặt giũ có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thực ra nó không hề dễ dàng như người ta tưởng. Đôi bàn tay của Kamalia trở nên nhợt nhạt, nhăn nheo vì phải ngâm trong nước và xà phòng quá lâu, thậm chí còn bị sưng tấy lên đau nhức. Tuy nhiên, mỗi khi nhìn thấy con khóc vì đói, cô lại vực dậy tinh thần và cố gắng chịu đau mệt, làm lụng bất kể vất vả đến đâu. Vậy mà khi người chồng của Kamalia biết vợ làm nghề giặt giũ, anh ta không những không thương vợ cực khổ, mà còn nổi điên lấy hết số tiền mà cô kiếm được. Và đây cũng không phải lần duy nhất người chồng làm như vậy. Anh ta đã đem số tiền đó để thỏa mãn những thú vui của mình, hằng ngày tụ tập nhậu nhẹt với bè bạn, hết chai này lại đến chai khác. Còn mỗi khi không nhậu thì cũng đem tiền đi cờ bạc hết sạch. Kamalia biết toàn bộ điều này, nhưng những gì cô có thể làm là bất lực và đau khổ mỗi khi bị chồng hỏi về tiền nong. Một vài người hàng xóm cảm thấy thương xót cho Kamalia. Họ hiểu rõ tình cảnh éo le mà người phụ nữ này đang mắc phải. Chính vì thế, họ thường cho bà mẹ đồ ăn và quần áo cũ mà những đứa trẻ nhà họ không mặc đến nữa. Đương nhiên, với người trọng danh như chồng Kamalia, anh ta đã rất tức tối. Người chồng không chấp nhận lòng tốt của những người hàng xóm. Và lại càng không ưa cảnh tượng gia đình mình phải nhận đồ ăn hay chìa tay ra lấy thứ người khác bỏ đi như thế. Có lần anh ta bảo vợ “Đừng bao giờ nhận bất kỳ thứ gì từ hàng xóm, không thì đừng có trách”. Chính vì điều này, hàng xóm xung quanh không ai còn dám chu cấp, hay giúp đỡ cho Kamalia và đám trẻ của cô nữa, không ai muốn nhìn thấy Kamalia một lần nữa bị quát mắng và đánh đập. Đứa con cả của Kamalia lại vô cùng thương mẹ. Cô bé hiểu rõ hoàn cảnh gia đình và biết rằng mẹ không thể giữ được tiền, vì sẽ bị cha cướp mất. Do đó cô bé âm thầm nhận làm một công việc đánh giày trong thị trấn. Và rồi một lần nữa, người cha của em đã phát hiện ra điều này, giống như những gì đã làm với số tiền của vợ, anh ta đã chiếm đoạt toàn bộ thù lao mà con gái cực khổ làm ra, đem tiêu hoang hết vào những cuộc vui, đến mức không còn bất kỳ đồng tiền nào cho gia đình nữa. Vì thế, mà gia đình của Kamalia hiếm khi có được miếng ăn đầy đủ. Đến khi cả nhà ngày càng cạn kiệt thức ăn, Kamalia yếu dần đi rồi đổ bệnh. Trước khi nhắm mắt, cô chỉ kịp dặn các con rằng, khi cô chết hãy chôn cất cô trước sân nhà. Không lâu sau Kamalia qua đời, những đứa con của cô vô cùng đau đớn trước cái chết của mẹ. Chúng y lời mẹ, đem thân thể người mẹ đáng thương của mình chôn cất trước sân vườn. Nào ngờ một thời gian sau, từ ngôi mộ của người mẹ, mọc lên một loại cây kỳ lạ với quả tròn, màu hơi đỏ. Nào ngờ một thời gian sau, từ ngôi mộ của người mẹ, mọc lên một loại cây kỳ lạ. Ảnh qua homewarehuntress Con cái của Kamalia cùng hàng xóm xung quanh đều rất hiếu kỳ trước loại cây kỳ lạ này. Họ đã hái quả mọc chín mọng ra ăn thử. Những trái quả đều căng tròn, mọng nước và ngọt lịm, có li ti những hạt nhỏ bên trong. Ai nấy đều cảm thấy khá yêu thích loại quả này. Sau đó, những đứa trẻ của Kamalia đã mang loại quả này đem bán cho người dân trong thị trấn. Với khoản tiền kiếm được từ việc bán quả lạ, đám trẻ cuối cùng đã có đủ tiền trang trải việc gia đình và mua lương thực. Cha của chúng từ đó cũng thay đổi dần. Anh ta bắt đầu cảm thấy ăn năn và hối hận vì những sai trái mình đã phạm phải với vợ và các con. Từ đó, cũng tu tâm sửa tính, trở nên vô cùng yêu thương lũ trẻ và cố gắng đền bù hết thảy những tội lỗi mà mình gây ra trước đây. Thứ cây lạ mọc trong vườn đã trao cho lũ trẻ nhà Kamalia cơ hội sống một lần nữa, nên từ đó nó được đặt cái tên là kamatis. Tên gọi này được lấy từ tên của Kamalia, ý chỉ sự bền bỉ và kiên cường của cô trong cuộc sống, sẵn sàng hy sinh chỉ để mang lại điều tốt đẹp cho con cái mình. Kể từ đó đến này, kamatis hay còn gọi là trái cà chua, vẫn luôn là loại rau củ không thể thiếu trong các món ăn của người Philippines. Không những thế, cà chua còn dần có chỗ đứng trong ẩm thực Philippines, trở thành một nguyên liệu quan trọng cho một số món ăn được yêu thích. Không chỉ mang lại hương vị thơm ngon, cà chua còn là loại trái cây chứa nhiều lycopene, mang đến các lợi ích cho sức khỏe như tim mạch và giảm huyết áp. Loại rau quả này cũng cung cấp ba carotenoid khác là alpha, beta-carotene và lutein. Chúc Di Theo Letter Pile

câu chuyện cà chua